“Thật ra… với tôi mà nói chuyện có thể dùng tiền giải quyết được là tốt nhất, nếu tôi được chọn lại lần nữa vẫn sẽ chọn dùng tiền cứu anh. Dù sao chúng ta là bạn, tôi cũng không thể nhìn bạn mình bị thương được! Anh vì bảo vệ tôi, không phải là cũng liều mạng với bọn lưu manh đó sao!”
Cung Ấu Hi suy nghĩ một lúc, mắt cô nhìn Lâm Húc Dương cong thành vầng trăng non.
“Đúng thế, chúng ta là bạn bè, lượng sức mà làm là được rồi.”
Lâm Húc Dương gật đầu, mặc dù anh cũng không rõ rốt cuộc cô gái này có hiểu lời mình hay không.
“Được rồi, hôm nay tôi còn có việc, có nghiệp vụ quan trọng cần đi đàm phán, hương vị khoai tây không tệ, tối nay không cần để cho tôi đâu, có thể buổi tối tôi phải đi tiếp khách hàng!”
Cung Ấu Hi xua tay, chuẩn bị rời đi.
“Haiz, con gái ở ngoài uống rượu ít thôi, một số khách hàng có lòng dạ không tốt đâu!”
Lâm Húc Dương nhanh chóng nhắc nhở một câu.
“Hử? Anh đang lo lắng cho tôi à?”
Cung Ấu Hi chớp chớp đôi mắt to hỏi.
“Cứ coi là thế đi, đầu óc cô thiếu vài dây thần kinh, tôi lo cô chịu thiệt thòi khi tiếp khách hàng, chuyện này tôi thấy nhiều rồi!”
Lâm Húc Dương nói lời thật lòng.
“Yên tâm, tôi chỉ là nhà thiết kế thôi, không phải uống rượu, có bộ phận quan hệ xã hội của công ty phụ trách tiếp khách hàng, chẳng qua dự án này tương đối quan trọng, tôi phải đi giám sát.”
Cung Ấu Hi nói xong vui vẻ rời đi.
“Thiết kế? Cô nhóc này làm về thiết kế ư?”
Lâm Húc Dương nói thầm trong lòng, Phương Thanh Di không nói về thân phận của Cung Ấu Hi, Cung Ấu Hi lại không muốn nói nhiều, anh chỉ có thể tự mình suy đoán.
Đến trưa việc kinh doanh của Lâm Húc Dương không tồi, không ít người hôm qua không mua được khoai tây tới hỏi anh vì sao hôm qua không mở quầy.
Lâm Húc Dương chỉ đành tìm một cái cớ để giải thích.
Hôm nay khoai tây bán rất nhanh, nhanh đến mức khi tan làm đã hết hàng để bán, Lâm Húc Dương thu dọn sạp hàng rồi trở về chỗ ở của Phương Thanh Di.
Chỉ là khi Lâm Húc Dương rời đi không chú ý thấy ở xa có một người đang ngồi xổm, thi thoảng hắn lại để ý về phía anh.
Nếu Lâm Húc Dương chú ý thì có thể nhìn rõ mặt người đàn ông này, anh sẽ phát hiện ra đây là tên sai vặt của tên đầu trọc, một trong những người đánh anh hôm qua.
Lâm Húc Dương vẫn đang bày sạp bán hàng ở quảng trường âm nhạc, tin tức này nhanh chóng được tên đầu trọc truyền tới tai Đặng Hạo.
Trong văn phòng ở trung tâm tắm hơi, Đặng Hạo ngồi bắt chéo chân trên ghế ông chủ, trong tay kẹp điếu thuốc, nghe tên đầu trọc báo cáo, khoé miệng ông ta nở nụ cười lạnh lùng.
“Nói như vậy nghĩa là tên ăn bám đó vẫn dám tiếp tục ra bán khoai tây ư?”
“Vâng, đàn em của em tận mắt nhìn thấy, nghe nói buôn bán không tệ!”
Tên đầu trọc gật đầu, mang theo nụ cười nịnh nọt.
Tối qua Đặng Hạo có được năm trăm, đương nhiên cũng không thiếuphần của tên đầu trọc.
“Anh Hạo, anh xem tên đó to gan như vậy, chúng ta có bắt hắn lại lần nữa không? Nói không chừng còn có thể bắt chẹt được mấy mụ kia…”
“Ừm!”
Tên đầu trọc còn chưa nói xong, Đặng Hạo đã trừng mắt nhìn hắn.
“Khụ khụ, ý em là có thể lại tìm vợ anh, bà chủ của em lấy một khoản tiền không?”
Tên trọc vội đổi cách xưng hô.
“Vừa mới cầm tiền lại tìm cô ta đòi tiền, e là cũng không hay, hơn nữa tao đã đồng ý với cô ta không bắt tên kia nữa.”
Đặng Hạo do dự một lát rồi lắc đầu.
“Quả nhiên anh Hạo là người giữ chữ tín, chúng em bội phục!”
Tên trọc vội vàng nịnh bợ.
“Đương nhiên rồi, làm người phải có chữ tín chứ, tao là thương nhân lại càng phải giữ chữ tín, nhưng hôm qua mới dạy dỗ tên kia một trận mà hắn vẫn dám ra ngoài bày sạp bán hàng, đúng là không coi chúng ta ra gì. Chúng ta phải dạy dỗ hắn thêm nữa mới được, nếu không tên ăn bám đó lại cho rằng Đặng Hạo tao dễ chọc!”
Đặng Hạo cười lạnh nói.
“Vậy ý anh Hạo là để em cho người đi dạy dỗ hắn ư? Muốn chơi món khó xơi hơn chút không?”
Tên đầu trọc dò hỏi.
“Không… lần này chúng ta không ra tay, dù sao tao cũng đã đồng ý với Phương Thanh Di không làm tổn thương hắn ta, nếu làm tổn thương tình nhân của cô ta, người