Lâm Húc Dương hơi sửng sốt, tên đầu trọc cũng ngẩn ra. Họ không ngờ trong hoàn cảnh này lại có người đến mua đồ, lại còn là một người phụ nữ.
"Ngẩn người ra làm gì đấy? Không nghe thấy gì à? Tôi muốn mua một suất khoai tây!"
La Khởi có chút sốt ruột nói.
"Vâng, vâng, vâng, cô chờ một chút, tôi sẽ làm ngay!"
Sau khi Lâm Húc Dương kịp phản ứng lại thì trong lòng mừng như điên. Nếu lúc này có người dám đến mua khoai tây, đồng nghĩa với việc đánh nhụt khí thế của tên đầu trọc kia.
"Tiểu thư, khoai nhà này không ngon, tốt nhất cô nên sang nhà khác mà mua!"
Tên đầu trọc cười nói.
"Ông gọi ai là tiểu thư? Có biết nói chuyện không đấy?"
La Khởi quay thẳng người lại.
Tên đầu trọc trừng mắt, hắn không ngờ người phụ nữ trước mặt lại dám nói chuyện với hắn như thế này.
"Trừng cái gì mà trừng? Chưa thấy gái đẹp bao giờ sao? Mấy người các ông ngồi ở đây làm gì? Ngáng đường à! Chưa nghe thấy câu này sao?"
La Khởi nhìn xung quanh rồi lạnh lùng nói.
Người phụ nữ này không hề nói những lời tục tĩu, nhưng lại chẳng khác nào mắng đám đầu trọc là chó.
Thấy người phụ nữ này táo bạo đến mức làm cho đám đầu trọc méo cả mặt, Lâm Húc Dương vừa mừng nhưng cũng vừa thoáng lo lắng. Dù sao anh cũng không biết người phụ nữ trước mặt mình, nếu cô ta vì chuyện này mà gặp phải phiền phức thì sẽ không tốt chút nào.
Nghe thấy lời nói của La Khởi, tên đầu trọc nheo mắt lại, hắn ta cau mày nhìn La Khởi rồi lại nhìn Lâm Húc Dương.
"Mấy người quen nhau à?"
Tên trọc hỏi.
"Không quen! Bà đây thấy trên mạng nói khoai tây nhà này ngon, lần đầu tiên tới đây mua, gặp ngay phải cái rắm. Nhưng mà mấy người là vệ sĩ gã này mới thuê hay sao? Anh ta là cậu ấm à? Ra ngoài trải nghiệm cuộc sống còn mang theo vệ sĩ ư? Như thế này có mà kinh doanh cái rắm gì? Trải nghiệm cái rắm gì, rõ là ăn no rồi rửng mỡ mà!”
La Khởi không ngừng chửi rủa.
Lời nói của La Khởi làm cho tên đầu trọc hết đỏ mặt rồi lại trắng bệch ra, hắn muốn phản bác lại nhưng không biết phải nói thế nào.
Cô đã bao giờ thấy vệ sĩ nào mà trông như thế này chưa? Cô đã bao giờ thấy vệ sĩ nào bộ dạng hung dữ ngăn chặn việc làm ăn của ông chủ mình hay chưa? Tôi đến đây để gây rắc rối đấy biết chưa! Sao cô lại không có tí mắt nhìn nào vậy hả?
Tên đầu trọc không ngừng than thở trong lòng.
"Tôi mặc kệ cô là ai! Không có việc gì tốt nhất đừng có đến đây mua đồ. Muốn mua ấy hả? Nhà phía trước kia cũng bán khoai tây đó!”
Tên đầu trọc lạnh lùng nói.
"Ôi dào, tôi muốn mua khoai tây nhà nào liên quan gì đến ông? Ông quản được sao? Đừng có ăn no rồi dửng mỡ!"
La Khởi quắc mắt nhìn tên đầu trọc.
"Này tiểu thư! Tôi khuyên cô không nên lo chuyện bao đồng!"
Tên đầu trọc lạnh lùng cảnh cáo.
"Khoai tây của người đẹp đây, coi như tôi mời cô, cô mau đi đi!"
Lúc này, Lâm Húc Dương mang khoai tây đã chuẩn bị xong ra.
Mặc dù không quen biết người phụ nữ trước mặt, nhưng cô ấy có gan đến ủng hộ mình, Lâm Húc Dương cảm kích trong lòng.
Anh cũng không muốn người phụ nữ này gặp phải rắc rối vì chuyện này.
Còn La Khởi khi nghe thấy lời nói của Lâm Húc Dương, thì hơi nhíu mày. Mình đến giúp đỡ mà còn không nhận ra, lại còn kêu mình đi đi, sao người đàn ông này sao lại ngô nghê như vậy? Con thỏ bị bức đến đường cùng còn biết cắn đó! Bị ép như thế mà cũng không biết phản đòn! Con dao vẫn còn trên tay kia kìa!
Nghĩ vậy, La Khởi không nhận lấy suất khoai mà nhìn sang tên đầu trọc rồi lạnh lùng nói: "Cho ông một cơ hội xin lỗi tôi, sau đó cút đi, nếu không tôi sẽ khép cho ông tội danh chòng ghẹo phụ nữ nơi công cộng, còn có ý đồ dùng bạo lực uy hiếp!"
Nghe thấy lời nói của La Khởi, đôi mắt của tên đầu trọc trợn trừng lên!
Chòng ghẹo? Cô ta có nhầm không vậy, mình đâu có chòng ghẹo cô ta chứ? Cho dù muốn chòng ghẹo cũng đâu thèm chòng ghẹo loại đàn bà tính cách đàn ông vậy?
Dùng bạo lực uy hiếp? Mình nói có mỗi một câu mà gọi là dùng bạo lực uy hiếp á? Mình đã động tay động chân gì sao?
Có điều tên đầu trọc kia coi như biết nhìn người, hắn nhìn ra người phụ nữ này đến để giúp Lâm Húc Dương.
Điều này khiến tên đầu trọc tò mò, rốt cục Lâm Húc Dương kiếm đâu ra sự đào hoa này, một người là Phương Thanh Di, một người là