Lâm Húc Dương không có ý định để Phương Thanh Di biết chuyện này. Theo như anh thấy, nếu ngay cả đến chút rắc rối này anh còn không xử lý được, thì anh thực sự không phải đàn ông.
Dù tâm trạng rất khó chịu nhưng anh vẫn cố gắng giả vờ thoải mái khi dùng bữa với Phương Thanh Di.
Có lẽ Phương Thanh Di có thể cảm giác được, nhưng đánh chết Lâm Húc Dương cũng không nói, cô cũng không có cách nào khác.
Ngày hôm sau, gần trưa Lâm Húc Dương mới đến quảng trường âm nhạc bày quầy hàng ra.
Quả nhiên đúng như anh dự đoán, mình không đến, bọn đầu trọc cũng không đến.
Nhưng chẳng bao lâu sau khi Lâm Húc Dương đến quảng trường âm nhạc, tên đầu trọc lại một lần nữa đưa người đến ngồi vây trước quầy hàng của mình.
Cho dù Lâm Húc Dương có ngu ngốc đến đâu cũng nhận ra rằng chắc chắn là tên đầu trọc đã gài tai mắt ở đây, chỉ cần mình đến thì lập tức báo tin.
Còn về việc kẻ đó là ai, anh đã không còn quan tâm nữa.
Đoán được tên đầu trọc sẽ tới gây chuyện, hôm nay Lâm Húc Dương không chuẩn bị thêm khoai tây, dù sao cũng không bán được, nếu chế biến trước sẽ chỉ lãng phí nguyên liệu mà thôi. Năm cân khoai tây mà hôm qua Lâm Húc Dương chuẩn bị cũng chỉ có thể đổ hết đi mà thôi.
Lâm Húc Dương nhìn mấy tên đầu trọc vô tư ngồi trong quầy hàng của mình, trong lòng lại nổi lên một cơn thịnh nộ.
Trong mắt anh thoáng hiện lên một chút mù mịt, như thể đã có quyết định, anh bước ra khỏi quầy hàng và đến trước mặt tên đầu trọc.
"Ô hô, mày muốn làm gì đây?"
Tên đầu trọc đứng dậy nhìn Lâm Húc Dương với vẻ giễu cợt.
"Chúng ta nói chuyện nhé?"
Lâm Húc Dương nén cơn giận dữ trong lòng, bình tĩnh nói.
"Nói chuyện? Mày muốn nói chuyện gì? Cầu xin tao tha cho mày à? Dùng "quả trúng" của mày để tưởng tượng thôi cũng biết là không thể nào!"
Tên đầu hói thể hiện sự mỉa mai.
"Vậy thì tôi nói rõ luôn, tôi ở đây kinh doanh để kiếm sống. Tôi biết khả năng của Đặng Hạo. Tôi không muốn chọc tức ông ta. Tôi chỉ mong các người có thể buông tha cho tôi. Ông nói Đặng Hạo đã đưa tiền cho ông, để ông tới đây quấy nhiễu tôi. Tôi không biết ông ta cho ông bao nhiêu, tôi đồng ý trả giá gấp đôi để xử lý cho xong chuyện này!”
Lâm Húc Dương bình tĩnh nói.
"Giá gấp đôi? Mày có thể trả được nhiều tiền như vậy sao?"
Tên đầu trọc mỉm cười hỏi.
"Tôi dám nói tự khắc sẽ có thể lấy ra được, chỉ cần mấy người có thể buông tha cho tôi!"
Lâm Húc Dương nghiêm túc đáp.
"Thật không? Nghe hay đấy, nhưng mà mày như thế này tức là khiến tao phản bội Đặng Hạo rồi. Đến lúc đó ông ta lại đến tìm tao gây rắc rối. Hơn nữa nếu tao không chẹt đường buôn bán của mày, Đặng Hạo cũng sẽ tìm người khác phá chuyện làm ăn của mày thôi. Tao đi rồi sẽ có những kẻ khác thế, lẽ nào mày cũng dùng cách như thế này à?"
Tên đầu trọc mỉm cười hỏi.
"Chuyện này không cần ông quan tâm, nếu có người khác tới, tôi sẽ tìm cách đối phó!"
Lâm Húc Dương lạnh lùng nói.
"Thôi khỏi đi, tao không muốn chọc giận Đặng Hạo. Tuy rằng nếu mày đóng cửa rời đi, Đặng Hạo cũng sẽ thưởng cho tao một khoản tiền, nhưng nếu còn chẹt mày được ngày nào tao lại kiếm được thêm ngày ấy, mỗi người lại kiếm được nhiều tiền hơn, tao dại gì mà không làm?”
Tên đầu trọc nhún vai.
Nghe tên đầu trọc nói như vậy, ánh mắt Lâm Húc Dương hiện lên đầy sự tức giận, anh trầm giọng nói: "Công việc kinh doanh hiện tại của tôi chính là cách để tôi kiếm sống. Bây giờ ông cắt đứt con đường sống của tôi, tôi cũng chẳng còn gì để hy vọng nữa. Cắt đứt con đường sống của tôi, đồng nghĩa với việc giết chết tôi. Nếu đã như vậy tôi cũng chỉ còn cách liều mạng với ông thôi!”
"Ây da, mày lại dám liều mạng với tao? Đầu óc mày có vấn đề không? Quanh đây đều là người của tao, mày lại muốn liều mạng với tao? Mày có khả năng đấy không? Hay là lần trước tao tẩn mày vẫn chưa đủ mạnh?”
Tên trọc đầu nhướng mày nhìn Lâm Húc Dương chế nhạo.
"Ha ... phải ha... mày có anh em, mày đông người…ha ha…”
Lâm Húc Dương khẽ cười, xoay người đi vài bước, vẻ như muốn từ bỏ ý định này.
Đột nhiên người đàn ông này không biết nhặt được một viên gạch ở đâu, bất ngờ quay lại và đập viên gạch vào cái đầu trọc của hắn ta.
Cốp một tiếng, viên gạch vỡ ra.
Tên đầu trọc kêu lên một tiếng thảm thiết, một tay bụm lấy chỗ máu chảy ào ào trên đầu.
Nhưng cú đánh này không làm cho tên đầu trọc bị ngất đi, sau khi kêu lên đau đớn, tên đầu trọc liền gào lên một tiếng giận dữ: “Mẹ nó, đánh chết nó cho tao!”
Mấy anh em xung quanh không ngờ Lâm Húc Dương thực sự dám làm chuyện này, chợt hoàn hồn lại sau tiếng gào của tên trọc, chúng vơ lấy cái ghế đẩu dưới mông đập về phía Lâm Húc Dương.
Thấy có người đánh nhau, các