Không lâu sau Phương Thanh Di quay về một mình, La Khởi nhìn hai người cũng không chào hỏi nữa mà đi thẳng.
“Ông chủ Cung đâu?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Đi rồi, cậu còn muốn thế nào?”
Phương Thanh Di nhìn theo hướng La Khởi rời đi trả lời.
“Tôi còn có thể muốn gì? Đúng rồi, hai người nói gì vậy? Lại còn phải nói chuyện riêng nữa?”
Lâm Húc Dương tò mò hỏi, mấy ngày nay quan hệ hai người tốt lên rất nhiều, cũng không để ý mấy vấn đề này.
“Không có gì, thật ra ông ta muốn thu mua cửa hàng mở rộng ở nước ngoài của chúng tôi, như vậy có thể khiến dự án công ty ông ta có được lợi nhuận cao nhất!”
Phương Thanh Di giải thích.
“Vậy cô đồng ý rồi?”
Lâm Húc Dương gặng hỏi.
“Vẫn chưa, ông ta chỉ bày tỏ ý của mình, cụ thể vẫn phải thương lượng với ban lãnh đạo công ty rồi mới có thể quyết định.”
Phương Thanh Di lắc đầu.
“Ồ… tôi còn tưởng ông ta đang giải thích với cô chuyện vì sao không giúp đỡ chứ, tôi tò mò ông ta hẳn là một nhân vật rất lợi hại phải không? Sao lại không đồng ý giúp? Nếu nói không giúp được thì thôi nhưng ông ta lại nói với tôi ông ta có thể giúp rồi lại không giúp, ông ta có ý gì?”
Lâm Húc Dương nhíu mày, có hơi tức giận hỏi.
“Chuyện này cậu đừng nghĩ nhiều, muốn Cung tiên sinh giúp đúng là làm khó ông ta, cậu cũng biết rõ quan hệ của tôi và Đặng Hạo. Người ngoài nhìn vào thì tôi với ông ta là vợ chồng, nếu một người ngoài không có quan hệ gì nhúng tay vào chuyện này sẽ để người khác nghĩ thế nào? Hơn nữa Cung Thừa Đức tiên sinh cũng là người có máu mặt, tự can thiệp vào chuyện nhà người khác sẽ chỉ mang danh tiếng không tốt thôi!”
Phương Thanh Di giải thích một chút.
“Được rồi, hình như cô nói rất có lý!”
Lâm Húc Dương bĩu môi.
“Ừm, cậu hiểu được là tốt, nhưng hôm nay cậu biểu hiện rất tốt! Khiến tôi phải thay đổi cách nhìn, năm triệu nói đốt là đốt?”
Phương Thanh Di nhìn người đang đau lòng trước mắt với vẻ hứng thú.
“Đừng nói nữa… Bây giờ tôi đang rất đau lòng đây…”
Lâm Húc Dương mang vẻ mặt ủ rũ.
“Sao? Hối hận rồi à?”
Phương Thanh Di hỏi.
“Coi là thế đi, tôi giả ngầu quá đà, bây giờ nghĩ lại thật sự không nỡ đốt năm triệu đi! Tôi bắt đầu nghĩ ông ta có thể tuỳ tiện đưa một hai triệu thậm chí năm triệu, chứng tỏ rằng ông ta rất có tiền. Tôi giả vờ một chút nói không chừng ông ta sẽ đưa nhiều hơn nên tôi đã ngầm ra hiệu cho ông ta. Cô xem gấp mấy lần không được, mấy lần không được thì mười mấy lần, mười mấy lần là được thôi! Kết quả ông ta không nghe ra mà tôi còn phải kiên trì giả vờ tiếp!”
Lâm Húc Dương đau lòng nói.
“Cậu cứ giả vờ đi! Còn gấp mười mấy lần nữa chứ, lòng tham không đáy!”
Nghe thấy câu này của Lâm Húc Dương, Phương Thanh Di lườm anh một cái.
“Thôi bỏ đi, có điều về sau tôi cũng có thể lấy chuyện này ra để giả bộ tiếp, anh đây là người đàn ông đã đốt năm triệu đó!”
Lâm Húc Dương như đang tự an ủi mình.
“Phải rồi, hai lần hai trăm rưỡi(*) chính là cậu đó!”
(*) Hai trăm rưỡi: (tiếng lóng) nghĩa là kẻ ngu ngốc
Phương Thanh Di giễu cợt.
Mặc dù nhìn dáng vẻ không ngừng hối hận của Lâm Húc Dương, thật ra Phương Thanh Di không khó nhìn ra mặc dù người đàn ông này giả vờ không tiếc vài triệu, nhưng kết quả khi Lâm Húc Dương không chút do dự đốt tấm chi phiếu, dường như đã nói lên người đàn ông này căn bản không hề động lòng trước số tài sản lớn như vậy.
Thế nhưng Phương Thanh Di hiểu rõ khát vọng của người đàn ông này với tiền tài đến mức khiến anh liều mạng, nếu không cũng không vì không tiếp tục làm ăn được mà liều mạng với tên đầu trọc!
Biểu hiện của Lâm Húc Dương với Cung Thừa Đức đã khiến cô có cái nhìn khác về người đàn ông này.
“Nhưng cũng cảm ơn cậu, tôi không ngờ cậu lại nhờ Cung tiên sinh giúp đỡ tôi.”
Một lát sau Phương Thanh Di chân thành nhìn Lâm Húc Dương nói lời cảm ơn.
“Hai chúng ta còn cần nói cảm ơn gì? Giúp cô cũng là giúp tôi, nhưng mối uy hiếp Đặng Hạo còn đó thì chúng ta đều không thể sống yên ổn.”
Lâm Húc Dương lắc đầu.
“Ừm, nói đúng lắm, nhưng thấy biểu hiện hôm nay của cậu tốt thế, có phải tôi nên thưởng cho cậu chút gì đó không?”
Phương Thanh Di bỗng chớp mắt đầy bí ẩn.
Nghe câu này của Phương Thanh Di, tim Lâm Húc Dương đập thình thịch, anh vẫn nhớ mang máng