“Mau ăn đi, ăn được bữa nào tính bữa đó.
Em không phải lo chuyện ăn uống này.” Diệp Chiêu cười nhìn em gái.Diệp Tiểu Cầm ăn đùi gà, chỉ cần được đi theo chị gái thì cô bé sẵn sàng xin ăn và uống nước lạnh.Sau bữa tối, Diệp Chiêu lại nheo mắt nhìn một hồi, ước chừng tám giờ, cô nghe đài thông báo đã đến tỉnh lỵ,, tàu hỏa chuẩn bị dừng ở ga đường sắt tỉnh lỵ trong mười lăm phút nữa.Diệp Chiêu đứng dậy và nói với Diệp Tiểu Cầm: "Em ở đây đợi chị, đừng đi lung tung, chị ra ngoài mua chút đồ sẽ quay lại ngay."Khi tàu đến nhà ga, Diệp Chiêu xuống gọi điện về nhà ở căng tin bên cạnh.Bác hai nghe điện thoại, bác ấy nghe thấy giọng nói của cô lập tức kinh ngạc hỏi: "Cháu đang ở đâu?"Diệp Chiêu không trực tiếp trả lời mà chỉ hỏi: "Cha cháu đâu rồi bác?"Cô còn chưa nói xong, bác gái ở đầu dây bên kia đã giật điện thoại: "Diệp Tiểu Chiêu, con khốn này, mày dám lấy sổ tiết kiệm của tao à?"Diệp Chiêu bình thản đáp lại: "Tôi chỉ lấy những thứ thuộc về mình."Bác hai tức giận nói: "Mày mau nói xem mày đang ở đâu? Có phải mày đang ở nhà bạn học không? Mau cút về đây cho tao."Diệp Chiêu: "Bác hai, sao bác không hỏi Tiểu Cầm?"Bác hai nói: "Tao đang muốn gọi hai đứa chúng mày về đây, mau cút về đây xem xem tao có lột da chúng mày hay không.
Bọn trộm cắp mất dạy kia, đồ nuôi ong tay áo, thứ vong ân phụ nghĩa!"Diệp Chiêu nhàn nhạt nói: "Một ngày nào đó tâm tình cháu tốt hơn sẽ nói cho bác sổ tiết kiệm đang ở đâu, còn bây giờ thì gọi cha cháu đến nghe điện thoại.”Bác hai hoàn toàn không để ý tới lời cô nói, bà tức giận hô to: “Mày càng ngày càng láo rồi đấy! Đồ phản nghịch.
Ôi, tôi tức quá đi thôi, chú ba, mau mang con gái của chú đi đi tôi không nuôi nổi nó nữa rồi."Một lúc sau, Diệp Định Quốc cuối