Cô sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc, nhưng không may ngôi nhà ấm áp đó đã bị một cuộc suy thoái kinh tế phá hoại.
Cha cô đầu tư thất bại, cuối cùng ông quyết định mạo hiểm, sau khi vay tiền của bọn cho vay nặng lãi, ông đầu tư vào thị trường chứng khoán với đòn bẩy cao, kết quả là ông mất hết tiền, sau một trận cãi vã gay gắt với mẹ, cha cô suy sụp tinh thần, giết mẹ cô một cách điên cuồng rồi tự sát.Diệp Chiêu đã chứng kiến toàn bộ quá trình, một đứa trẻ năm tuổi lớn lên trong ngôi nhà được cha mẹ yêu thương nhưng lại chứng kiến cảnh cha mình đâm chết mẹ mình từng nhát một.
Ánh mắt mẹ muốn vươn tay ôm lấy cô trong đau đớn ấy mãi mãi khắc sâu trong tâm trí cô.Cha mẹ cãi nhau vì cô mất bình tĩnh làm rơi bát, cô đã nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần, nếu lúc đó mình sáng suốt không mất bình tĩnh thì chẳng phải cha mẹ đã không cãi nhau sao? Không có cãi nhau thì sẽ không dẫn đến bi kịch sau này.
Càng nghĩ càng dằn vặt, những kí ức kinh khủng đó bủa vây trong tâm trí Diệp Chiêu suốt những năm tháng sau này.Cô mặc cảm và tự trách mình, cô thu về sống trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, lúc đầu có rất nhiều đứa trẻ ở cô nhi viện không ưa cô, muốn ăn hiếp cô nhưng về sau không còn ai dám chọc vào cô nữa, bởi cô như con nhím với chiếc mình đầy gai có thể bùng nổ trả thù bất cứ lúc nào.Nhưng ở cô nhi viện, trong môi trường sống tập thể này, sống như một con nhím sẽ chỉ dẫn đến sự cô lập, kỳ thị và gạt ra ngoài lề xã hội, vậy thì người chịu thiệt thòi duy nhất chính là bản thân mình mà thôi.
Khi cô từ từ lớn lên, cô bắt đầu biết cách vứt bỏ những cái gai trên người, trở nên dịu dàng và tinh tế, học cách