Diệp Chiêu không thích để rác trong nhà, nhưng cô có thể hiểu được hành vi của Tiểu Cầm , để trấn an em gái, trước khi ra ngoài ăn trưa, cô lấy ra 10 đồng tiền lẻ đưa cho cô bé."Đây là tiền ăn vặt cho em này."Tiểu Cầm vội vàng xua tay: "Chị đừng mà, như vậy không phải chị sẽ hết tiền sao?"Diệp Chiêu nhét tiền vào túi áo của Tiểu Cầm: "Chị có tiền, đủ cho chúng ta sống ổn đến năm sau.
Sau này đừng nhặt rác nữa, chị mua cho em ít sách, không có gì thì ở nhà đọc đi.
Chưa đầy một tháng nữa trường học sẽ khai giảng, dù em học ở đây hay quay lại kia để học em cũng phải đọc sách.”Nghe nói có thể phải đi học trở lại, Tiểu Cầm lo lắng ngắt lời chị gái: "Em không muốn quay lại đó, em không cần học."Diệp Chiêu vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô bé: "Còn nhỏ như vậy mà không đi học em sẽ hối hận cả đời đấy, chuyện học hành sau này chúng ta sẽ nói, tóm lại bây giờ chúng ta không thiếu tiền, em có thể ăn uống vui chơi thoải mái."Cô bé đáng yêu nở nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng vẫn không tin rằng chị gái mình thực sự không thiếu tiền.Buổi trưa cả hai ăn đồ ăn nhanh bên ngoài, sau đó đi mua chăn ga gối đệm và một số đồ dùng hàng ngày, vốn dĩ Diệp Chiêu muốn mua một chiếc nồi cơm điện, cô từng nấu cơm bằng nồi cơm điện ở trường, vừa đơn giản, đa năng lại ngon miệng.
Nhưng dạo một vòng không thấy chỗ nào bán nồi cơm điện nên cô đành phải tìm mua ở các cửa hàng bách hóa khi khác.Họ dọn dẹp phòng một lượt cho gọn gàng, sau khi dọn dẹp xong, Tiểu Cầm buồn ngủ nên ngủ trưa ở nhà còn Diệp Chiêu ra ngoài tìm một sạp báo có điện thoại rồi gọi điện cho cha cô ở nhà, quả đúng như cô dự đoán, điện thoại đổ