Nhân viên bảo vệ chạy tới, anh ta không kiên nhẫn vẫy tay: "Đi thôi.
Đi ra ngoài trước đi, cô bé, đừng làm khó tôi."Cao Nguyệt Nguyệt che nửa khuôn mặt như thể người bạn học cũ này đang khiến cô ta mất mặt, cô ta mắng Lý Thụy Hương: "Đi thôi.
Phiền muốn chết."Vừa rồi Diệp Chiêu vô cớ bị đẩy, trong lòng có chút khó chịu, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ bá đạo nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho chú Tô, chú ấy bảo tôi đến đây, sau khi ra ngoài tôi vẫn sẽ gọi điện thoại cho chú ấy, tôi sẽ nói cho chú Tô biết bà cô này không cho tôi vào, nhất định đòi đuổi tôi đi.
Buông tôi ra, bà họ Bạch đúng không?"Nghe ba chữ "bà cô này" thật khó nghe, người phụ nữ sắp nổi trận lôi đình, nhưng khi Diệp Chiêu hỏi bà ta có phải họ Bạch không, sắc mặt người phụ nữ đột nhiên trở nên khó coi, giống như bị phủ một tầng bụi mịt mờ.
Lúc trước bà ta có nghe em gái nói con gái của ông chủ có chút ngốc, sao lại xảo quyệt như vậy chứ?Nhân viên bảo vệ rất thông minh, anh ta lập tức nhận ra điều gì đó liền hỏi: "Quản lý Bạch, để tôi đi gọi giám đốc Tô nhé?"Quản lý Bạch, Diệp Chiêu nghe vậy không nhịn được cười, thật là, đây là sợ cô đoạt mất chức quản lý nơi này hay sao?Bạch Vận Bình chỉ là không ngờ tới Diệp Chiêu có thể đoán ra bà ta là ai, bà ta hoàn toàn ngây người, chỉ có thể tiếp tục giả ngu: "Ai biết cô ta là ai chứ."Bà ta vừa nói xong, một người phụ nữ đã vội vàng đi xuống lầu, chắc là do nghe thấy lời vừa nãy của Diệp Chiêu."Diệp Chiêu?"Đây hẳn là thư ký của Tô Ứng Dân, Diệp Chiêu đáp lại bằng cách ném ba lô về phía sau."Xin lỗi, tôi định đón cô ở cửa, nhưng vừa rồi tôi nhận được điện thoại nên xuống muộn."Mọi người sửng sốt, lão Lý đã tránh sang một bên, Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt liếc nhau, không đoán được Diệp Chiêu quen biết với người có chức quyền