"Đừng giả bộ nữa, con nhất định phải đi học, cha không giúp con thì sẽ có người khác giúp.
Cha muốn lấy dì Bạch, được, mẹ con không đồng ý, con cũng sẽ không đồng ý!”Diệp Định Quốc nghe vậy vừa mới hạ hỏa lại muốn tăng xông.Không khí giữa hai cha con đang vô cùng căng thẳng thì cửa bị đẩy ra, Tô Ứng Dân đi vào, đi cùng với ông ấy là một ông lão gầy gò với bộ râu trắng, mặc một bộ áo dài màu xanh kiểu cũ của Trung Quốc.Tô Ứng Dân giới thiệu rằng đây là hiệu trưởng của trường cấp hai Dục Tân, trường cấp hai Dục Tân là trường duy nhất có cấp 3 ở khu Tằng Ốc Vi, Bạch Lộ cũng học ở đó.Diệp Định Quốc vội vàng đứng dậy muốn bắt tay chào hỏi, nhưng hiệu trưởng Giả lại là người lạc hậu, đối mặt với cái bắt tay của Diệp Định Quốc, liền đưa hai tay chào: "Tôi vừa định dùng bữa ở gần đây, giám đốc Tô nhất quyết mời nên tôi tới nói chuyện."Diệp Định Quốc ngượng ngùng nhường ghế, những năm gần đây không nói đến người trong thôn, ngay cả lãnh đạo huyện cũng phải đối xử với ông ta nể nang hơn một chút, nhưng đối mặt với loại thầy giáo như này, cho dù có mạnh đến đâu cũng không thể làm gì được.Thư ký Lưu bưng trà vào, hiệu trưởng Giả xua tay ý bảo mình không khát, muốn để dành dạ dày ăn canh thịt viên.Tô Ứng Dân kéo Diệp Chiêu lên và giới thiệu: "Đây là học sinh mà tôi đã kể với ông.
Cô bé bị ốm nên bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học.
Hộ khẩu thường trú của cô bé cũng ở đây.
Không biết có thể để cô bé tới trường học lại được không?"Hiệu trưởng Giả không ngước mắt nhìn Diệp Chiêu, ông ấy đeo chiếc kính đọc sách quanh cổ, cẩn thận nhìn vào cuốn sách hướng dẫn đồ chơi bằng tiếng Anh trên bàn, ông ấy chỉ hỏi Tô Ứng Dân bằng giọng phổ thông không đạt tiêu chuẩn của mình: " Cô bé đã đạt bao nhiêu