Ông Tôn không biết Khương Tô đã gặp phải chuyện gì mà đột nhiên quay về như vậy.
Nhưng mà Khương Tô trở về khiến ông ấy cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không dám mong cầu xa vời.
Khương Tô ngủ một giấc đến tận bốn giờ chiều mới xuống giường, đi ra ngoài sân thấy “công cụ” bày quán đoán mệnh của ông Tôn thì nét mặt đầy chê trách.
“Tốt xấu gì cậu cũng theo tôi mười năm, vậy mà chỉ học được nhiêu này thôi sao?”Ông Tôn hơi túng quẫn, đứng trước mặt Khương Tô, ông ấy giống như là một cậu học trò bị giáo viên trách mắng, ấp úng nói: “Bây giờ nghề của chúng ta khó kiếm ăn lắm…”---Cầu vượt ngày hôm nay đã khác xa với cầu vượt ngày xưa.
Sạp đoán mệnh nằm trên cầu vượt bình thường chẳng thu hút được chút sự chú ý nào, nhưng lần này những người qua đường ai cũng đều ngoái đầu nhìn một cái.
Trên cái ghế nhỏ mà thường ngày ông Tôn hay ngồi, lúc này có một cô thiếu nữ đang ngồi.
Không phải là thiếu nữ bình thường.
Mà là một thiếu nữ xinh đẹp đến trái ý trời.
Là cái kiểu như nếu đi livestream thì cho dù kéo đàn thổi sáo hát múa không hay vẫn có thể dựa vào khuôn mặt kiếm được trăm triệu mỗi tháng.
Khương Tô ngồi trên cái ghế nhỏ của ông Tôn, con mèo đen nằm trên đùi cô, bị cô vuốt lông, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy con mèo đó không hề hưởng thụ một chút nào, ngược lại vẻ mặt như đang oán giận, còn Khương Tô híp mắt ngáp dài một cái, đôi mắt ngập tràn sương mù tựa như có thể ngủ gục bất cứ lúc nào.
Còn ông Tôn thì kéo một cái ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh, đôi mắt không hề rời khỏi khuôn mặt Khương Tô lấy một giây.
Mắt thấy trời dần tối.
Đèn đường bắt đầu sáng lên, những bảng hiệu mặt tiền của các cửa hàng đã bắt đầu phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Khương Tô, chúng ta về thôi?” Ông Tôn cẩn thận dò hỏi.
“Chờ một chút.
” Khương Tô lại ngáp một cái, sương mù trong mắt lại càng dày hơn một chút: “Sắp tới rồi.
”“Cái gì tới?” Ông Tôn hỏi.
Ông ấy vừa dứt lời thì đã thấy đôi mắt ngập tràn sương mù của Khương Tô đột nhiên sáng