Khi đi đến trước cửa lớp Trịnh Dung Dung, cô không gõ cửa, mà chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong.
Ba giờ chiều chính là lúc mà các học sinh đang mệt rã rời, cô phóng mắt nhìn vào, trong lớp có tận bốn năm người đang nằm trên bàn ngủ gục, đương nhiên giáo viên đứng trên bục giảng có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng lười nhắc nhở.
Trương Tiểu Kiều bất ngờ bị bạn cùng bàn đánh thức.
Cậu ta cảm thấy vô cùng phiền, trừng mắt lườm bạn cùng bàn một cái: “Làm cái gì đó!”Bạn cùng bàn đánh mắt ra hiệu với cậu ta: “Cậu nhìn ra bên ngoài đi! Có gái xinh!”Trương Tiểu Kiều khinh thường “hừ” một tiếng, rồi mất kiên nhẫn quay đầu nhìn thoáng ra cửa sổ, lập tức ngây dại.
Khương Tô vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trịnh Dung Dung ngay.
Cô ta nằm nhoài trên bàn học, dùng sách che mặt, đang ngủ.
Khương Tô thấy rõ dương hỏa trên đỉnh đầu và bả vai của cô ta vô cùng yếu ớt, cứ như có thể tắt bất cứ lúc nào, trên người cô ta quẩn quanh một luồng tử khí.
Càng lúc càng có nhiều học sinh phát hiện Khương Tô đứng ngoài cửa sổ, họ không thèm nghe giảng nữa mà tất cả thò đầu ra ngoài nhìn.
Giáo viên trên bục giảng đang giảng bài môn Lịch Sử cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có người đứng ngoài cửa sổ thì cau mày đặt cuốn sách xuống, nhanh chóng đi ra bên ngoài, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: “Học sinh này, em ở lớp nào? Không ở trong lớp học mà chạy ra ngoài đây làm gì?”“Tôi không phải học sinh trường này.
” Khương Tô xoay người nhìn giáo viên Lịch Sử, mỉm cười nói: “Tôi tới tìm Trịnh Dung Dung.
”Sau khi giáo viên Lịch Sử nhìn thấy Khương Tô cũng hơi sững người một lúc, rồi nhanh chóng giãn chân mày, giọng nói cũng dịu đi: “Cô là gì của em ấy?”Đôi mắt trong veo không lẫn chút tạp chất nào của Khương Tô nhìn giáo viên Lịch Sử, nở nụ cười hiền lành vô hại: “Tôi là chị của em ấy.
”Giáo viên Lịch Sử quay về lớp, gọi Trịnh Dung Dung đang ngủ dậy: “Trịnh Dung Dung, đừng ngủ nữa, chị em tìm em kìa.
”Trịnh Dung Dung còn chưa tỉnh ngủ, mơ màng đứng dậy đi ra ngoài, khi ra đến cửa phòng học đột nhiên bừng tỉnh, cô ta