Ở sân sau lúc này.
Cảnh sát nhận được tin báo nhanh chóng đến đây.
Có tổng cộng bốn cảnh sát tới, tuổi tác còn rất trẻ.
Sau khi xuống xe, đầu tiên cảnh sát hỏi ai là người báo cảnh sát.
Trương Tiểu Kiều lập tức giơ lên tay: “Là tôi!”Các cảnh sát đi theo cậu ta ra sân sau.
Cảnh sát vừa đi vừa dò hỏi Trương Tiểu Kiều và Trịnh Dung Dung, phó đội trưởng Trình Nham liếc mắt nhìn thoáng qua đống đồ tiện tay ném trên mặt đất, trong lòng nảy sinh nghi vấn, tại sao nhảy xuống giếng tự sát còn phải cởi quần áo trước? Sau đó anh ta đi đến miệng giếng nước thò đầu nhìn xuống, dưới giếng một màu đen đặc, không thể nhìn thấy cái gì cả.
Từ lúc bọn họ nhận được cuộc gọi tới khi đến đây đã hơn mười phút, nói cách khác người cũng ở dưới giếng hơn mười phút, cho dù có bơi giỏi đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không ai có thể ở dưới giếng hơn mười phút mà không cần thở.
Cảnh sát đã mặc đồ lặn vào, chẳng qua không phải xuống đó cứu người mà là đi xuống vớt thi thể.
Trình Nham ngồi chồm hổm nhìn cái rương bên miệng giếng, bên trong là một đống giấy vàng, và một vài thứ đồ kỳ lạ, tất cả đều tỏa ra sự kỳ quái.
“Đội phó, anh xem!” Một vị cảnh sát tuổi trẻ cầm đến đây một thứ.
Trình Nham đứng dậy, nhìn thấy trong tay anh ta cầm một lá bùa màu vàng.
Vị cảnh sát trẻ chỉ về nơi phát hiện ra nó: “Phát hiện trên mặt đất, bên kia còn nữa kìa.
”Trình Nham cầm lá bùa màu vàng lên so sánh với lá bùa trong rương, hoa văn được vẽ trên các lá bùa đều khác nhau.
“Đây là thứ gì?” Trình Nham hỏi bà Trịnh, người lớn duy nhất có mặt tại đây.
Bà Trịnh ngập ngừng không biết nói thế nào: “Là do vị tiên cô kia mang đến đây.
”“Tiên cô?” Trình Nham nhíu mày.
“Chính là người nhảy xuống giếng, cô ta chính là bà cốt.
” Bà Trịnh nói: “Nhà tôi có đồ dơ bẩn nên gọi cô ta đến đây, cô ta bảo chúng tôi tránh mặt đi, sau đó đi một mình ra chỗ