Tiểu Béo sợ hãi không thôi, không dám tin ông Tôn đã ngần ấy tuổi rồi mà lại có sức bật mạnh đến như vậy! Chờ đến khi anh ta hoàn hồn lại thì ông Tôn đã chạy xuống dưới chân cầu vượt rồi, đột nhiên anh ta phát hiện ông Tôn bỏ quên tất cả mọi thứ, đến sạp hàng còn nằm ở đây, vì thế lập tức nhoài người lên lan can gào to với ông Tôn: “Ông Tôn! Sạp của ông! Chim của ông!”Ông Tôn cứ như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại mà chạy như điên.
Trước giờ Ông Tôn chưa từng chạy nhanh như vậy.
Chạy một lèo qua vài con phố, cứ như không muốn sống nữa vậy, người qua đường đều tưởng ông già này phát điên rồi.
“Ông Tôn! Ông làm gì thế!”Có người quen gọi ông ấy.
Ông Tôn cứ như không nghe thấy, cắm đầu cắm cổ chạy về nhà.
Khi chạy đến nơi cách cửa nhà khoảng năm mươi mét, ông ấy không chạy nổi nữa, không phải vì không có sức mà khi vừa nhìn thấy người kia thì chân ông ấy bỗng mềm nhũn.
Ông Tôn đứng ở đó, bàn chân như bị đóng đinh, đứng ngây như phỗng nhìn bóng lưng đang đứng trước cửa nhà mình.
Là cô.
Không sai.
Chính là cô.
Đừng nói chỉ là một cái bóng lưng.
Cho dù cô có hóa ra tro ông ấy cũng nhận ra được.
Ông ấy vịn tường, lê đôi chân đã nhũn ra bước từng bước về phía cô.
Trong lòng ông ấy không biết nên vui hay là buồn, chân cứ như đi trên mây, luôn cảm thấy sẽ bước hụt chân sau đó bừng tỉnh.
Ông ấy đi đến một nơi cách cô mấy mét, đôi môi run lên, cất tiếng gọi: “Khương Tô?”Giọng nói run lên bần bật.
Tấm lưng kia từ từ xoay người lại.
Thời gian sẽ không tha cho bất kỳ ai, nhưng nó lại buông ta cho mỗi mình cô.
Một khuôn mặt tinh xảo cứ như Chúa Sáng Thế đã tốn hết bao công sức tâm huyết mới đắp nặn thành, tựa như đến cả thời gian cũng không đành lòng để lại chút dấu vết năm tháng nào trên khuôn mặt này.
Chớp mắt một cái đã ba mươi năm, cô vẫn là một thiếu nữ.
Một thiếu nữ xinh đẹp đến lạ thường.
Ở độ tuổi khoảng chừng mười sáu, mười bảy