Ngày hôm sau, khi cô thức dậy chuẩn bị đi làm, bởi vì người trong studio đã thông báo trước cho Đường Thi việc cô sẽ tiếp khách hàng nên cô đã trang điểm, tô son, mặc áo gió dày cộp đi ra ngoài. Khi đến công ty, Phương Phương chống cằm nhìn cô: “Chậc chậc, nếu là đàn ông, tôi nhất định sẽ yêu cô.”
Đường Thi cười cười, sau đó hỏi: “Khi nào thì khách hàng sẽ đến?”
“Khoảng một giờ chiều.” Phương Phương lại pha cho Đường Thi một ly cà phê theo đúng quy luật giang hồ: “Mỗi ngày một ly cà phê hòa tan, thức khuya không bao giờ sợ đột tử”.
Lục Khủng Long thoắt ẩn thoát hiện trong phòng làm việc, anh ta đang tưới cây và dọn dẹp lại bàn làm việc của mình. Phương Phương nói rằng A Long thường ngủ trong studio vì anh ta không thể về kịp do làm thêm giờ. Lý do này chỉ đơn giản là anh ta sẽ luôn mặc một bộ đồ ngủ trong phòng làm việc.
Đường Thi nhìn con khủng long há mồm trên đầu cùng cái đuôi nhỏ kéo trên mặt đất phía sau, trông vô cùng buồn cười.”Đừng tưới cây nữa, anh.”
Tiểu Nguyệt Lượng kêu lên ngay khi bước vào cửa: “Một tháng nay anh đã giết chết bốn chậu xương rồng của chúng ta. Tôi cầu xin anh đấy, anh có nghĩ đến cảm nhận của những chậu xương rồi không? Không, anh chỉ nghĩ cho bản