Thì ra những lời làm tổn thương người khác mà Từ Thánh Mân nói đều khắc ghi trong đầu Lam Thất Thất.
Lam Thất Thất thấy Từ Thánh Mân im lặng, cố lấy can đảm hỏi lại một lần: “Anh nói cho tôi biết, Từ Thánh Mân, bây giờ anh nghĩ thế nào về nhà họ Từ? Nếu thật sự anh đã buông tha cho nhà họ Từ, đã muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Từ, tôi sẽ không làm khó anh”
Chỉ cần Từ Thánh Mân thừa nhận, cô ta sẽ cho anh ta đi vào, cô ta không phải một người không phân biệt được đúng Sai.
Từ Thánh Mân liếc nhìn Lam Thất Thất, sau đó anh ta nói: “Nếu tôi nói đã muốn buông tha cho nhà họ Từ, hôm nay cô cho tôi một con đường chứ?”
Cho anh ta một con đường.
Lòng của Lam Thất Thất run mạnh, cô ta không thể tin được đây là lời Từ Thánh Mân nói ra, trước kia vì lợi ích của bản thân mà anh ta vô lương tâm, không từ thủ đoạn nào, vì có được tất cả của nhà họ Từ, thậm chí anh ta còn có thể nói ra câu “tôi đang lợi dụng cô đấy” trước mặt cô ta.
Lam Thất Thất thả người vào, Từ Thánh Mân bèn đi vào bên trong, Tô Kỳ và Bạc Dạ nhìn bọn họ trong suốt dọc đường đi vào, Đường Duy liếc mắt ra hiệu cho ba của mình.
Bạc Dạ đi lên phía trước.
Đường Duy nói một tiếng “vâng”.
“Đã chuẩn bị mọi thứ xong chưa?”
Bạc Dạ hơi nheo mắt lại, nhìn kỹ con mình băng ánh mắt dò xét áp lực: “Bên phía luật sư của Nhan Nhan nói như thế nào?”
“Có nắm chắc.”
Nói đến đây, vẻ mặt Đường Duy thay đổi: “Nhưng mà…”
“Ba biết rõ, con không cần phải n Bạc Dạ không nhìn nữa, quay người nói với Từ Thánh Mân: “Nhóc con, về chuyện em gái cậu, tôi cảm thấy rất có lỗi”
Dù gì