Bây giờ cô ấy hoàn toàn không nắm bắt được suy nghĩ của Từ Thánh Mân, hồi đó phí bao nhiêu tâm sức muốn cô cút đi chính là anh, bây giờ lại như vậy, muốn cô trở lại cũng là anh.
Từ Thánh Mân giơ tay sờ tóc Lam Thất Thất, thuận theo từng lọn tóc mà sờ xuống dưới, bàn tay to ấm áp chạm vào mặt cô ấy.
Lam Thất Thất giống như mất hồn vậy, không dám động đậy.
Không biết vì sao, toàn thân cô nổi da gà, tim đập thình thịch.
Không được… không được căng thẳng, không được căng thẳng vì người như Từ Thánh Mân nữa, không được thua kém như lúc trước nữa.
Lam Thất Thất nghiến răng, viền mắt đỏ hồng, cô không muốn mình mềm lòng, bị nguồi trước mặt lừa đối, lại tin lời của người ta, sẽ ngã càng thảm hơn.
Lần thứ nhất cô ngu dốt, lần thứ hai thì chính là cô đáng đời.
“Thứ khốn nạn cậu đang làm cái gì vậy?”
Từ Thánh Mân không cần quay đầu lại cũng có thể biết giọng nói này là của ai.
Dám thẳng tay chỉ vào Từ Thánh Mân mắng là đồ khốn nạn, ngoại trừ Lam Minh thì còn ai chứ?
Quả nhiên là như vậy.
Từ Thánh Mân đột nhiên cảm thấy như có một trận gió tràn đầy sát khí ập đến sau lưng.
Anh ta vừa định nói gì đó để giải thích hành vi của mình, Lam Thất Thất ở bên cạnh đã bật khóc: “Ba ơi”
Tiếng kêu tủi nhục thế này, khiến trái tim Lam Minh thắt lại, chỉ mấy bước đã trực tiếp ngăn con gái yêu quý của mình lại sau lưng, tức giận hầm hầm khí thế ép đến trước mặt Từ Thánh Mân, hận không thể lập tức bóp chết Từ Thánh Mân: “Cậu làm cái gì vậy? Tại sao lại làm Thất Thất khóc?”
Từ Thánh Mân “Cậu còn nói cậu không có?”
Lam Minh thậm chí còn