Bạc Dạ không thể tưởng tượng được rốt cuộc trong những năm qua Đường Thi đã sống như thế nào, thấy cô gục đầu khóc trên vai Đường Duy, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác đau đớn kỳ lạ.
Đường Duy lấy khăn giấy lau nước mắt cho Đường Thi và nói với cô: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà có được không? Mẹ đừng buồn nữa.”
Đường Thi run rẩy ôm lấy Đường Duy: “Có con là tốt rồi, có con, mẹ có thể sống tiếp..”
Đường Duy ngẩng đầu lên nhìn Đường Thi đang rất yếu ớt, rồi lại quay đầu nhìn Bạc Dạ đang đứng ngoài cửa, cậu bé lại thở dài: “Mẹ ơi, trước đó con đã nói với mẹ, hôm nay bố đã đưa con đến đây.”
“Con biết mẹ ghét chú ấy, nhưng chú ấy thực sự…là bố của con.”
Đường Duy ngẩng đầu lên và nhìn thằng vào đôi mắt của Đường Thi. Cậu bé có đôi mắt trong trẻo và xinh đẹp, khi nhìn vào cậu bé dường như có một khả năng trấn an lòng người.
Giọng nói của cậu bé rất non nớt, nhưng lại mang theo một sự kiên định chân thật đáng tin: “Mặc dù con không thích chú ấy, nhưng con vẫn cảm thấy rằng cảm giác có bố vẫn rất đáng tin. Chỉ là, nếu như mẹ không muốn trở về bên cạnh bố, con sẽ không can thiệp vào, lựa chọn của mẹ chính là lựa chọn của con
Lựa chọn của mẹ chính là lựa chọn của con.
Nước mắt của Đường Thi lại tuôn ra một lần nữa, cô nói: “Duy Duy, mẹ không sợ nữa rồi, chúng ta ve nhà và sống với bác có được không?”
Coi như con và Bạc Dạ chưa từng gặp nhau, coi như con chưa bao giờ có một người bố là anh ta.
Sau khi Đường Duy dỗ cô ngủ liền đi ra khỏi phòng bệnh. Cậu bé nhìn Bạc Dạ, người kia có vẻ có chút lo lắng khi nhìn cậu bé.
Tình hình thế nào?”
“Không sao ạ…bây giờ mẹ không còn kích động như trước nữa rồi.”
Đường Duy đứng ở đó, gương mặt giống Bạc Dạ đến bảy tám phần, những người tinh mắt nhìn mộ cái liền có thể nhìn ra họ là bố con. Đôi khi, định mệnh rất thích đùa giỡn với bạn, người phụ nữ mà Bạc Dạ hận đến tận xương tủy, lại sinh ra cho anh một cậu con trai thông minh như vậy….
Chỉ là đứa trẻ trưởng thành sớm như vậy, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây?
“Này, bố ơi, nếu như bệnh tình của mẹ con tốt hơn, con có một điều kiện.”
Đường Duy đứng nhón chân nói với Bạc Dạ: “Bố phải cho chúng con đoàn tụ.”
“Đoàn tụ?”
Lông mày của Bạc Dạ lập tức cau lại: “Đưa hai người về cái nơi gọi là nhà kia sao? Sao vậy, hai người vẫn muốn lang thang ở bên ngoài à?”
Anh không thích con mình phiêu bạt ở bên ngoài!
Đôi mắt của Đường Duy rõ ràng là hơi tối lại: “Bố, nếu như không có con, bố có quan tâm đến sự sống chết của mẹ con không?”
Một câu nói, một lần nữa đâm trúng vào Bạc Dạ khiến anh sững sờ đứng yên đó, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Bố xem, hai người không yêu nhau, cho dù sống cùng nhau, cũng sẽ không hạnh phúc.”
Đường Duy hít một hơi thật sâu sau đó nhìn Bạc Dạ: “Cho nên, con sống với mẹ rất tốt, bố có thể đến thăm con bất cứ lúc nào. Con có thể nói với mẹ điều này. Con hứa chúng con cũng sẽ không đến nhà của bố gây chuyện. Hai mẹ con con ở bên ngoài rất tốt
Điều này có nghĩa là không muốn nhà rồi.
Bạc Dạ nhìn vào khuôn mặt của Đường Duy, đột nhiên anh cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ.
Một đứa trẻ năm tuổi, sao có thể có một suy nghĩ thông suốt như vậy…trưởng thành đến mức khiến người ta đau lòng.
Nhưng Bạc Dạ sẽ không từ bỏ cậu con trai Đường Duy này. Thật nực cười, sao có thể để con trai của mình ở bên ngoài chịu khổ? Cốt nhục của nhà họ Bạc, nhất định phải do nhà họ Bạc nuôi dưỡng.
Đường Thi dưỡng bệnh ở trong bệnh viện, Bạc Dạ ngày nào cũng đón Đường Duy từ nhà trẻ đến đây thăm cô. Cô nhanh chóng thoát khỏi sự u ám, ngay cả khi nhìn thấy Bạc Dạ, trong mắt cô vẫn mang theo một sự căm ghét rõ ràng.
Bạc Dạ nghĩ trong lòng, cứ hận đi, hận anh còn tốt hơn là phát điên.
Khi Đường Thi ra viện, Đường Duy đi bên cạnh nắm tay cô. Người phụ nữ có dáng người cao gầy, mấy ngày hôm nay dưỡng bệnh có vẻ lại gầy đi, giữa đại sảnh to lớn người qua người lại ở bệnh viện, cô có vẻ gầy yếu vô cùng, dường như giây tiếp theo liền có thể ngã xuống đất.
Bạc Dạ cố kìm chế mong muốn đi lên giúp đỡ cô, anh thầm nghĩ một người phụ nữ như thế này rốt cuộc có gì đáng để anh phải quan tâm hết lần này đến lần khác, cô ấy chính là hung thủ giết người đã hại chết An Mật.
Nhìn thấy Đường Duy hoạt bát lanh lợi đi theo cô, Bạc Dạ bất giác đi theo đến cửa, thấy có người đế đón bọn họ, cửa xe mở ra, đó chính là Đường Dịch đẹp trai phóng khoáng.
Anh ấy nắm tay Đường Thi một cách thân thiết như vậy, dường như họ mới là người một nhà.
Bạc Dạ hừ lạnh và không nói gì rồi đi lên xe của mình. Đường Thi nhận thấy ánh mắt luôn dõi theo mình đã biến mất mới cất tiếng thở dài.
Đường Dịch vừa đi công tác về, trong giọng nói của anh tràn đầy sự lo lắng: “Em không sao rồi chứ?”
Đường Thi nói: “Em không sao…”
Đường Dịch khẽ cau mày: “Thi Thi, hãy nói thật cho anh biết, có phải gần đây em không uống thuốc đều đặn đúng không?” Đường Thi vùi mặt vào lòng bàn tay, cơ thể cô khẽ run lên: “Em không có bệnh…. có thì cũng chữa khỏi rồi.”
Đường Duy đứng một bên đau lòng nói: “Mẹ, uống thêm vài liệu trình nữa mới khỏi hoàn toàn được”
Đường Thi ngẩng đầu lên và thấy Đường Duy đang cười với mình, ánh mắt lấp lánh nước, khuôn mặt giống hệt Bạc Dạ.
Cô khóc và chạm lên mặt cậu bé: “Được, mẹ sẽ cố gắng mạnh mẽ.”
Sau khi về nhà, Đường Thi và Đường Duy ngồi một góc xem TV. Đường Dịch tìm thấy những viên thuốc trong ngăn kéo phòng ngủ của cô. Anh thấy còn một cái lọ lớn, liền biết rằng cô đã không uống thuốc trong nửa năm qua.
“Em không thể cảm thấy khó chịu mới uống thuốc, đây không phải là bị cảm cúm mà một viên là có tác dụng.”
Đường Dịch ngồi bên cạnh nói với cô một cách nghiêm túc: “Huống hồ bị cảm cũng phải uống thuốc bốn năm