Cổ họng Đường Duy lên xuống: “Tôi sẽ làm như vậy”
Đôi mắt Tô Nhan trở nên dịu dàng: “Tôi yêu anh rồi”
Tim của Đường Duy đập loạn xạ, ngay sau đó Tô Nhan bước nhanh về phía trước, cô cũng không trả lời Nhậm Cầu nữa.
Giống như cuộc trò chuyện vừa rồi cứ như thế, cô có thể đưa ra lựa chọn rõ ràng nhất về thái độ của cô đối với anh ta sau này.
Không cần nói thêm điều gì, nhưng đó cũng là lời tạm biệt.
Nhậm Cầu nhìn theo bóng lưng Tô Nhan đang rời đi, tay anh ta bắt đầu run lên, năm xưa anh muốn nắm tay Tô Nhan, nhưng bây giờ anh không còn can đảm làm chuyện đó nữa…
“Tại sao…cuối cùng Nhậm Cầu hét lên: “Tại sao Đường Duy có thể, tại sao tôi lại không thể!”
Rõ ràng ngay từ đầu anh đã rất thích cô, đồng hành cùng Tô Nhan trong mọi việc, anh ta đều thầm lặng bảo vệ cô, nhưng bây giờ mọi chuyện chẳng là gì cả.
“Tô Nhan, cô không hối hận sao? Cứ như vậy mà đi theo Đường Duy saol”
Tiếng hét cuối cùng của Nhậm Cầu là tiếng hét không cam lòng: “Đường Duy ngoại trừ phá huỷ mọi thứ của cô cậu ta cũng không thể cho cô thứ gì.
Chắc chẳn cậu ta không thế buông tay, hận thù của hai người sẽ