Cô đến thế giới này để chịu đựng.
Mà tất cả những gì cô ra tay, đều có sự phối hợp của cậu.
Cho nên Đường Duy thích Tô Nhan bây giờ, có thể có một người như vậy, cùng linh hồn của cậu bổ sung vào nhau, không lưu lại một chút khe hở, cậu muốn cái gì, cô liền phối hợp cái đó, lúc cậu muốn bóp cổ cô, cô sẽ chủ động dâng lên chiếc cổ cao quý tao nhã như thiên nga.
Tô Nhan gõ cửa, là Cố Mang mở cho cô, sau khi đi vào, Sakahara Kurosawa và Đường Duy cũng muốn đi vào theo, nhưng lại bị Cố Mang ngăn lại: “Hai người còn chưa về sao?”
“Tôi muốn hỏi khi nào anh sẽ trở về?” Sakahara Kurosawa nói.
“Tôi cùng Lạc Du Du ở lại đây.”
Cố Mang vẻ mặt thoải mái: “Buổi tối còn phải dẫn cô ấy ra ngoài chơi, thế nào?”
Như thế nào?
Sakahara Kurosawa nghiến răng nghiến lợ: “Anh đừng tưởng rãng nói như vậy là có thể dễ dàng kích thích, chọc giận tôi…”
“Xin mời về Cố Mang không dây dưa với anh ta: “Có một số việc đã qua là quá khứ, có sai lâm cả đời anh cũng không thể cứu lại”
Trái tim của Sakahara Kurosawa đau đớn.
Còn muốn đi vào, đã bị Đường Duy túm lấy.
Cậu nói: “Đi thôi.
Đừng vào đó, anh có muốn gây rắc rối nữa không?”
Ánh mắt Sakahara Kurosawa không cam lòng, vô cùng tuyệt vọng như vậy, anh ta cảm thấy, lần này nếu như thực sự đi, có lẽ thật sự không thể trở về.
“Không phải bọn họ nói buổi tối còn muốn đi ra ngoài