Sau khi về nhà Đường Thi gửi một tin nhắn cho Phó Mộ Chung, cô nói với anh ta rằng rất xin lỗi vì không thể hợp tác, hơn nữa còn ngầm nhắc nhở anh ta sau này đừng mượn danh nghĩa Bạc Dạ đến tìm cô.
Ngày hôm sau, khi Phó Mộ Chung nhận được tin nhắn, anh ta nhìn chằm chằm vào đoạn tin và cười một cách bất lực. Sau đó anh ta gọi điện cho Bạc Dạ: “Vợ cũ của anh bảo tôi đừng lo chuyện bao đồng nữa, phải làm thế nào đây?”
Bạc Dạ cầm điện thoại cười khẩy, làm thế nào? Có thể thế nào chứ? Nếu như Đường Thi đã muồn cứng chọi cứng với anh, vậy thì hãy xem xem cô ấy có thể chịu đựng được đến khi nào!
Sau khí cúp điện thoại, Bạc Dạ liền tìm người dặn dò một chút, sau đó có người gõ cửa bước vào với vẻ mặt kính trọng: “Cậu Bạc, chúng tôi dã chuyển tiền vào tài khoản của cô Đường rồi…”
Thông báo xuống dưới chưa?” Bạc Dạ nheo mắt lại: “Ai muốn hợp tác với Đường Thi, chính là tự tìm đường chết!
“Rồi ạ…” ” Vẫn là thư ký năm năm trước, mặc dù bây giờ Bạc Dạ đã chuyển tiền cho Đường Thi, nhưng anh vẫn không thể chịu đựng được…dù sao cô cảm thấy họ ở bên nhau rồi xa cách, bây giờ khó khăn lắm mới gặp lại, nhưng lại cứ phải cô chết tôi sống.
Thế là cô cần nhắc một chút rồi nói: “Cậu Bạc…làm như vậy với phu nhân…”
“Phu nhân?” Bạc Dạ cười khẩy: “Hãy chú ý đến từ ngữ của cô, Đường Thi không phải phu nhân của tôi.”
Người trợ lý im lặng đứng một bên không nói gì và cúi đầu, nhưng không hề tầm thường.
Đôi mắt của Bạc Dạ bắt đầu trở nên mơ hồ: “Lâm Từ, cậu đã làm trợ lý của tôi mấy năm rồi?”
“Năm năm.” Lâm Từ trả lời anh một cách khiêm tốn, anh ta có thể trở thành trợ lý của Bạc Dạ, được Bạc Dạ tin tưởng và đánh giá cao, tất cả deu là nhờ, sự giới thiệu của Đường Thi, nếu như không có Đường thi…anh ta sẽ không có ngày hôm nay.
“Tôi hiểu lòng cảm kích của cậu đối với Đuờng Thi, nhưng Lâm Từ, bây giờ cậu là trợ lý của tôi, con có ấy…chỉ là vợ cũ của tôi.” Bạc Dạ nhướn mày, cảm giác áp bức cứ như vậy lộ ra một cách vô hình: “Có những suy nghĩ không nên có, cậu hãy thu hồi lại đi”
“Tôi hiểu rồi.”
Lâm Từ lại củi đầu xuống, ngón tay nắm chặt vào quần áo.
Anh ta phải đợi bao lâu mới có thể nhìn thấy cái kết đẹp của Bạc Dạ và Đường Thi đây…? Có thể cả đời này sẽ vô duyên như vậy.
Cô Đường là một cô gái tốt nhường nào chứ….
Lâm Từ đi ra ngoài. Bạc Dạ thấy cậu ta đóng cửa lại, trong lồng ngực vẫn cảm thấy bị ứ đọng.
Anh không muốn nhìn thấy Lâm Từ thể hiện sự thương cảm đối với Đường Thi. Cho dù anh biết Lâm Từ không dám có bất kỳ suy nghĩ nào với Đường Thi, nhưng ánh mắt đó vẫn khiến anh như bị cứa một nhát vào tim.
Khả năng làm việc của Lâm Từ rất mạnh, trình độ nghiệp vụ của anh ta có thể nói là hạng nhất. Đây cũng là lúc khi công ty mới thành lập, Đường Thi đã đề cử anh ta trước áp lực của tất cả mọi người. Bây giờ, quả nhiên Lâm Từ đã trở thành cánh tay phải đắc lực của Bạc Dạ, Anh không thể không thừa nhận, năm đó Đường Thi đã làm một việc tốt cho anh.
Vì vậy, ngay cả khi nể mặt Đường Thi, anh ta vẫn luôn trung thành và tận tâm với Bạc Dạ. Anh biết, may năm Đường Thi ngồi tù, Lâm Từ đã nhiều lần nhắc đến cô, có lẽ là cảm thấy bất bình thay cô.
Chỉ là…một người phụ nữ như vậy, dựa vào đâu, lại có thể khiến cho cấp dưới của anh đều vây quanh cô, dựa vào cái gì chứ? Là dựa vào ơn tri ngộ năm đó sao?
Những ngón tay của Bạc Dạ bất giác nắm chặt thành nắm đấm. Anh đi đến bên cửa sổ của phòng làm việc, đứng trên cao nhìn bao quát xuống thành phố bên dưới, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy hoang vắng.
Năm năm rồi, thành phố này vẫn không thay đổi, nhưng lại thay đổi trong nháy mắt.
Bạc Dạ không thể không thừa nhận, Đường Thi đã ngồi tù năm năm, suốt năm năm, anh sống một cách buồn tẻ và cô đơn.
Đường Thi lại gặp ác mộng vào