Bá Đạo Dâm Hiệp Hệ Thống

Chương 36: Vô tình trang bức


trước sau

Ầm ------

Sơn môn Thương Hồ Môn chấn động, bụi bay mịt trời, cự bổng rõ ràng đập trúng đồ vật, nhưng lại không có thông báo từ hệ thống, dĩ nhiên là tên Doãn Minh kia né được, còn cự bổng đập xuống đất tạo thành địa chấn mãnh liệt.

- Như vậy cũng có thể né?

Dương Tuấn mặt khó hiểu tự hỏi, rõ ràng khi bổng chưa chạm vào Doãn Minh, hắn ta giống như không tồn tại biến mất, thế là một lần nhất kích tất sát đã đi theo mây gió.

- Ta chỉ muốn môn chủ đánh ta, còn ngươi đi chết đi....

Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện ba cái Doãn Minh, chém ra ba luồng kiếm khí màu vàng, cắt qua hư không, lao đến phía Dương Tuấn.

- Lại là chiêu này sao?

Dương Tuấn xoay cự bổng, sau khi sử dụng thuần thục Tuyệt Sát Bổng thì thức thứ ba cũng đã mở ra, Luân Xa Ảnh Bổng, xoay bổng cực nhanh, tạo ra vô vàn bổng ảnh, đánh tan mọi pháp quyết trước mặt.

Ầm ----- Bang Bang....

Ảnh bổng chạm kiếm khí, vang ra tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, khí kình quét qua một cái, Dương Tuấn lập tức mở ra Hoả Diễm Quỷ Nhãn, phóng xuất hoả xạ nhưng Doãn Minh tên biến thái kia lần nữa biến mất, vô ảnh vô tung.

- Đi ra đây, lén lén lút lút.......

Dương Tuấn xoay bổng quanh một vòng, hư không bị xé ra từng mảng, nhưng ngay lập tức khôi phục như cũ, khí kình quét qua một cái, lại là vô số kiếm khí lao đến phía Dương Tuấn.

- Đừng chọc giận ta......

Giải khai Thất Đại Quỷ Nhãn, Dương Tuấn không có mục tiêu bắn ra hoả xạ, băng phong, khắp nơi đều bị thiêu cháy đen từng mảng, kiến trúc bị hoá thành băng điêu, rất may toàn bộ đệ tử đều đã trốn trong mật thất, nếu không lại sẽ có một đợt sát điểm vào tay.

- Gừ, Tuyệt Thiên Bổng....

Dương Tuấn đạp không đứng trên không trung, Tuyệt Sát Bổng biến lớn, như muốn che cả bầu trời, trên đó còn có lửa cháy hừng hực, tràn ngập Hủy Diệt quy tắc, một bổng này còn gia trì nhất kích tất sát, chỉ cần đập xuống, sơn môn Thương Hồ Môn này chí ít bị hủy đi một nửa.

- Phá.......

Dương Tuấn gầm lên, bắp tay nổi đầy gân xanh như rắn, cự bổng rơi xuống, sơn môn Thương Hồ Môn bị che bởi một cái bóng đen cực dài và lớn....

- Dừng lại.....

Oanh -----

Một giọng nói êm ái và ngọt ngào như mật vang lên từ trong hư không, hư ảnh một bàn tay màu trắng tinh khiết vươn ra đỡ lấy cự bổng kia, hai bên ở thế giằng co, ngươi đến ta cũng đến, không ai di động dù chỉ một chút.

- Môn chủ.....

Doãn Minh từ trong hư không xuất hiện, đôi mắt tràn đầy vẻ si mê nhìn bóng người trong hư không, là một nữ nhân xinh đẹp tựa hoa sen vừa nở, thánh khiết không nhiễm bụi trần, làn da trắng tuyết bóng loáng, mái tóc đen mượt xoã dài phiêu đãng trong gió, trên người vận lam y hơi nhạt, làm nàng càng toả ra khí tức tiên nữ không ai với tới được.

- Vị đạo hữu này, chẳng hay đến môn hạ chúng ta làm gì? Tại sao giết nhiều người trong môn hạ như vậy? Vì sao lại còn muốn hủy cả sơn môn chúng ta?

Vị nữ môn chủ kia mở miệng nhỏ hỏi liên tục, hai làn môi đỏ hồng đẹp tựa hoa hồng, mỗi lời nói ra êm tai dễ nghe, khiến lòng người cuồng loạn cũng bình tĩnh lại.

Keng.....

Nữ tử: Liên Uyên Ngọc. Tuổi: 26.

Tu vi: Độ Kiếp tầng 7.

Mô tả: Là người đến từ đại lục khác, là môn chủ hiện tại của Thương Hồ Chí, có máu trị (S).

...........................

- Hây da, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà, hai con người này thật không thể thiếu nhau được....

Dương Tuấn lẩm bẩm, sống lưng có dòng khí lạnh chạy dọc lên não, tê tái.

- Haiz, ta đến tìm người a, là các ngươi nói ta là địch nhân, tấn công ta thì ta biết làm thế nào?

Dương Tuấn bày ra vẻ mặt vô tội nói, vẻ mặt đó làm Uyên Ngọc có xúc động muốn lên dùng chân chà đạp mặt hắn.

- Không biết đạo hữu tìm ai trong môn phái chúng ta?

Từ nãy đến giờ Uyên Ngọc luôn nói chuyện hoà nhã, thực ra là nàng không muốn kích động tên điên này, vừa nãy một bổng kia đã làm nàng vô cùng chật vật, nhưng tên này lại không có chút gì tốn sức, thật đáng sợ.

- Ta tìm tên nội môn đệ tử tên Lâm Sinh Long, còn có muội muội hắn.

- Lâm Sinh Long và Lâm Tuyết Y? Bọn họ bình minh đã rời đi tiến vào hiểm địa Thủy Long Đầm lịch luyện, nên không có ở sơn môn.

- Thủy Long Đầm? Ở đâu à?

- Hướng Đông 20 dặm, sẽ thấy một đầm lớn, xung quanh là rừng rậm, đó là hiểm địa Thủy Long Đầm.

- Được, ta đi trước, chuyện các ngươi cản ta làm tổn hao thời gian quý báu của ta, sau này ta sẽ quay lại lấy bồi thường......

Dương Tuấn biến mất, để lại một câu khiến Uyên Ngọc muốn thổ huyết, cuối cùng rút ra một cây trúc dài mỏng màu tím, vẻ mặt đáng sợ nhìn Doãn Minh, chuyện xảy ra tiếp theo chắc hẳn ai cũng biết là chuyện gì nhỉ.

............................

Thủy Long Đầm.....

Sở dĩ gọi là Thủy Long Đầm bởi vì đầm này vô cùng sâu, đầm lại có hình dạng đầu của một con rồng, nên gọi là Thủy Long Đầm, hơn nữa rừng rậm xung quanh lại có hình dạng của thân một con rồng, càng làm nơi này giống với một con thủy long nằm xuống.

Sinh Long bị muội muội Tuyết Y của hắn kéo đi, giống như dắt mũi trâu vậy, tiến sâu vào trong rừng rậm chung quanh Thủy Long Đầm.

Hiểm địa cũng có phân chia, để bảo đảm an toàn cho các tu sĩ tiến vào, sẽ có một nhóm người trước hết
tiến vào, do thám sau đó báo cáo với môn phái, phân loại cấp độ, yếu nhất là Hiểm Vực, đến Hiểm Địa, Cấm Địa, Tà Địa, Hung Địa, Ma Cấm Địa, Táng Thần Địa, Thượng Cổ Hung Địa.

Thủy Long Đầm xếp vào cấp Hiểm Địa, Ma Thú và nguy hiểm bên trong dưới Hư Linh sẽ không có gì xảy ra nguy hiểm đến tính mạng.

- Ai da, muội muội, đừng kéo nữa, đau a....

Sinh Long bị Tuyết Y kéo đi thì la hét, nhưng Tuyết Y vẫn chẳng hề quan tâm, kéo hắn đi.

- Ca đừng la hét nữa, chúng ta đi Lâm gia mộ tổ....

Tuyết Y không nóng không lạnh trả lời, đưa Sinh Long đi theo một đoạn đường kì lạ, lúc sang trái, lúc sang phải, đến đoạn giữa rừng rậm thì dừng lại, nhìn xung quanh một cái, lần mò tìm một gốc cây lớn, gõ nhẹ lên đó 3 cái.

Koong..... Koong.... Koong.....

Thay vì tiếng cộc cộc thì lại là tiếng kim loại gõ lên coong coong, mặt đất xung quanh thân cây đó rung động, một cửa hang mở ra, một bậc thang dài cũ kĩ đầy bụi bặm xuất hiện, bên trong là mật đạo tối om, dùng pháp lực triệu hồi hoả nguyên soi sáng mật đạo, Tuyết Y kéo Sinh Long xuống dưới.

- Muội muội, muội đưa chúng ta đến mộ tổ làm gì?

Sinh Long ngu ngơ hỏi Tuyết Y.

- Hừ, không phải là do việc tốt ca làm ra hay sao? Đến đây để hỏi tổ tiên làm sao lấy lại lệnh bài gia truyền rồi?

Tuyết Y giận dữ lườm Sinh Long một cái, sau đó tiếp tục đi xuống.

Một gian phòng cũ kĩ xuất hiện, nhưng lại không có chút bụi bặm hay mạng nhện nào cả, vô cùng sạch sẽ, bên trong đó là những chiếc quan tài chôn sâu vào tường, ở giữa gian phòng có một thạch điêu một con rồng, bên dưới là một cái hồ nhỏ, không phải nước mà là từng dòng dịch màu hoàng kim, là long mạch.

Lâm gia chính là Bán Long Nhân gia tộc, không phải Long Nhân tộc thuần chủng, nên chỉ có huyết mạch yếu nhược và pháp lực tinh khiết, không thể Long Hoá.

- Tổ tiên, huyền tôn Lâm Tuyết Y, hôm nay trước đến bái viếng các tổ tiên, sau có điều muốn hỏi.

Tuyết Y quỳ xuống, đầu chạm đến đất, giọng thành kính nói, Sinh Long một bên cũng quỳ xuống dập đầu.

Úc.... Ùng..... Ục.....

Hồ long mạch sôi trào, long khí từ đó bay ra, dung nhập lên thạch điêu bên trên, thạch điêu phát ra ánh sáng chói loá, từ bên trong xuất hiện một người đàn ông trung niên, trên đầu có long giác, khuôn mặt anh tuấn già dặn, toả ra khí tức cổ lão.

- Huyền tôn bái kiến tổ tiên....

Sinh Long và Tuyết Y đồng thanh nói.

- Đứng dậy đi, nói đi, các ngươi muốn hỏi điều gì?

Người đàn ông kia mở miệng nói, âm thanh trầm trầm rung động như chuông vang trong đầu Sinh Long và Tuyết Y.

- Tổ tiên, chỉ là ca ca ngốc của ta đưa lệnh bài gia truyền cho người lạ, nói gả ta cho người đó, xin tổ tiên chỉ bảo cách lấy lại lệnh bài, huyền tôn vẫn chưa muốn có phu nhân.

Tuyết Y chấp hai tay nói.

- Hừm, nếu đã vậy thì ta có một cách....

- Xin hỏi tổ tiên là cách gì?

- Cứ lấy hắn là xong.....

Nói xong người đàn ông kia biến mất, cả gian phòng rơi vào sự tĩnh mịch kinh khủng, Tuyết Y mặc cứng ngắc gượng cười, đa tạ tổ tiên sau đó giống như thây ma bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo ra khỏi mộ tổ.

Ầm ------

Cửa vào mộ tổ đóng lại, Tuyết Y thở dài, định bước về tông môn, nhưng một bóng đen như che trời che trước mặt nàng và Sinh Long, là một con rồng lam lân dài ba trăm trượng, trên đầu có một cái sừng nhọn cực lớn, miệng thở ra từng luồng hơi lạnh thấu xương, rừng rậm phía dưới đóng băng từng mảng lớn.

- Cái, cái gì vậy?

- Là Cự Giác Hàn Long, tu vi ít nhất đã vào Hư Linh viên mãn rồi....

Tuyết Y và Sinh Long biến sắc lùi về sau, nhưng một cảnh tượng đáng sợ gấp bội xảy ra trước mắt bọn họ, một thanh bổng che trời đập xuống Cự Giác Hàn Long, hơn nữa còn văng vẳng lên tiếng cười nói của một nam tử.

- Ha hả, định thu ngươi làm thú nuôi, nhưng đã không thích thì chết đi....

Oanh ------

Một bổng đập xuống Cự Giác Hàn Long, không ngờ Cự Giác Hàn Long không hề di chuyển né tránh, chỉ có tròng mắt sợ hãi đầy vẻ không thể tin, tại chỗ nổ tung thành mưa máu, tưới khắp hiểm địa Thủy Long Đầm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện