Bá Đạo Dâm Hiệp Hệ Thống

Chương 49: Âm mưu sau lưng


trước sau

Trong một ngày, toàn bộ cổ thành Phục Long hỗn loạn, Thượng Nữ Hoa Ảnh tông bị cướp bảo khố, tin tức vô cùng xác thực, chính miệng một đệ tử nội môn nói ra, là có một tên quái vật cường đại hơn cả hai lão tổ trong tông môn, đại trận hộ tông không chịu nổi một kích, lại tiện tay bắt đi không ít đệ tử nội môn, vô cùng đáng sợ.

Nhưng mà cả cổ thành Phục Long lần nữa chấn kinh là 10 tông môn mạnh nhất Phục Long cổ thành đứng phía sau Thượng Nữ Hoa Anh tông cũng bị chộp đi hết thảy đệ tử, bảo khố cũng vét sạch không còn, hơn nữa còn chết đi một đống trưởng lão cùng hai vị tông chủ.

- Ê, ngươi nghe tin gì chưa, 11 đại tông môn trong cổ thành đều bị một cái tông môn thần bí cướp bảo khố, bắt đi đệ tử đó.

- Hừ, ta còn biết được cái tông môn thần bí của ngươi nói chính là Dâm Thiên tông, nghe nói khi cướp Trân Bảo Các đi còn để lại bút kí, người đọc vào liền thổ huyết bị thương nặng, ngươi thấy có đáng sợ không.

- Ta thiên, ghê gớm vậy sao?

- Các vị huynh đài, ta còn biết một chuyện quan trọng, mọi việc này đều chỉ do một người làm ra.

Tửu lâu trong Phục Long cổ thành sôi sục bàn tán, còn Thượng Nữ Hoa Anh tông thì thật là cảm tạ trời, mặc dù mất đi bảo các cùng ít đệ tử nội môn, nhưng cũng không như mấy tông môn kia đệ tử đều bị bắt mất, trưởng lão chết vô số, còn có hai vị tông chủ chết đi, tính ra bọn họ rất là may mắn.

Ngày hôm sau....

Phục Long cổ thành lần nữa bùng nổ, bởi vì cổng vào Tam Doanh cổ tích bị một người trong Dâm Thiên tông kia đến đánh tan, chiếm dụng làm sở hữu, sau đó còn thông cáo ai khiêu chiến với hắn nếu thắng có thể tự do tiến vào, hơn nữa còn tặng lại bảo khố của tông môn đó, làm các tông môn kia vô cùng khẩn trương.

Những thiên tài tuyệt thế của những tông môn bị cướp đang lịch luyện ở ngoài tông môn bị triệu tập trở về, khiêu chiến tên đạo tông kia, Thượng Nữ Hoa Anh tông thì tông chủ cùng hai nữ đệ tử thiên tài cùng đến.

Dương Tuấn lấy ra ghế tựa, ô che, bàn đứng, đặt trên đó là trái cây cùng rượu vang, nhàn nhã ăn trái cây uống rượu, phía sau lưng hắn là Chiến Thần điện khổng lồ rộng mở, cả toà cung điện đầy ắp đan dược, công pháp, pháp khí đế khí,.v.v. nhìn vào liền muốn lao lên thu hết vào túi.

Mà tầng trên cùng của Chiến Thần Điện lại là bảo khố đích thực của Chiến Thần điện, đế khí như rác, Tiên Khí chất thành núi, Tiên đan thành hải, tiên khí hoá thực chất, trở thành rồng bay phượng múa, vô cùng mỹ lệ, cho dù bất kỳ hào môn vọng tộc hay siêu cấp tông môn nào cũng thèm đỏ mắt.

Nhưng cả Chiến Thần Điện đều bao trùm cấm chế, chỉ cần đụng vào liền bị nổ thành từng mảnh, nên có thèm khát thế nào cũng không xông lên lấy được.

Gọi tất cả chúng nữ ra ngoài hậu cung vô tận, ngồi trên đỉnh Chiến Thần Điện quan sát, thực phẩm đều là đầy đủ, giống như trước mặt là nơi nghỉ dưỡng chứ không phải chỗ sắp chiến đấu đổ máu.

Cuộc sống giống như thượng lưu giàu có...

Tu vi của Hồ Điệp thì không nói, Quỳnh Hân thì trở về Hư Linh tầng 1, Ngọc Lan thì đạt tới Hợp Nguyên viên mãn, còn những người còn lại đều là Phách Anh viên mãn, sở dĩ Dương Tuấn muốn để họ ra ngoài là muốn họ quan sát những người tới thách đấu, để phát triển chính mình.

- Đến rồi....

Dương Tuấn lười biếng ngồi dậy, trên tay quả táo đỏ mọng cắn một cái, nhìn dòng người đen nghịt đang bay tới đây, Tuyệt Thiên bổng để bên cạnh, còn thanh đoản kiếm kia, mặc dù độ sắc bén ngang bằng Đế Khí, nhưng chỉ có thể dùng để tìm bảo vật, chỉ cần vừa ý nó thì liền rung động, giống như kim chỉ nam chỉ về một hướng.

Thượng Nữ Hoa Anh Tông, 3 người, nữ tông chủ và hai nữ đệ tử chân truyền thiên tài.

Thiên Uyết Tông, 6 người, hai thái thượng trưởng lão, 4 nam đệ tử thiên tài, tông chủ đã chết.

Huyết Tuyệt Tông, 4 người, tông chủ cùng 3 nam đệ tử thiên tài.

Hoành Tinh tông, 5 người, tông chủ cùng 3 người nam đệ tử thiên tài, cùng một nữ đệ tử.

Hàn Thương môn, 8 người, tông chủ, hai thái thượng trưởng lão, 3 nam đệ tử cùng 2 nữ đệ tử.

Mộc Ngọc môn, 2 người, tông chủ cùng một lão tổ.

Xích Bích tông, 4 người, hai vị lão tổ, tông chủ cùng một nữ đệ tử.

Còn lại là Linh Phong môn, Cửu Linh tông, Phong Khiếu môn và Lãm Nguyệt tông bị mất đi tông chủ, tổng cộng toàn bộ có hơn 30 cường giả, còn có một đám tu sĩ thích xem trò vui đi theo, nên nhìn rất là doạ người, cứ tưởng là chiến tranh đến nơi ấy chứ.

..............

- Ha, đến đông đủ rồi nhỉ?

Dương Tuấn cắn một ngụm lên quả táo, giọng nói lười nhác, không hề quan tâm đến mấy người trước mắt này.

- Hừ, tông môn của ngươi dám đến cướp khố tông môn chúng ta, còn không mau trả lại, quỳ xuống xin lỗi.

Một tên nam đệ tử của Huyết Tuyệt tông hừ lạnh, khuôn mặt kiêu ngạo, giọng điệu khinh thường.

Phốc.... Bùm....

Đầu hắn bỗng nhiên thêm một cái lỗ lớn ở giữa trán, đầu ngay lập tức nổ tung, thân thể không đầu ngã xuống, ngay cả những người đứng bên cạnh hắn cũng chưa phản ứng được, đến khi giọng nói lạnh lẽo của Dương Tuấn vang lên đánh thức họ.

- Hừ, rác rưởi, ta chưa cho phép ngươi nói chuyện, ngươi lại ở đây sủa lớn tiếng như vậy, sống chật đất.

- Hả?

- Băng Phong? Chết rồi?

Tông chủ Huyết Nguyệt tông cùng hai đệ tử còn lại kinh sợ, khuôn mặt không thể tin nhìn thân thể không đầu dưới đất, đây là đệ tử thiên tài bậc nhất tông môn, một hơi
thở liền bị giết chết, khiến toàn bộ hi vọng sụp đổ.

Còn những người kiêu ngạo còn lại chưa kịp lên tiếng đã nghẹn ở cổ họng, ánh nhìn sợ hãi nhìn trân trân vào Dương Tuấn.

- Đến giờ rồi, đấu đi....

Dương Tuấn lấy ra đạo cụ đa năng, ý niệm động, một sàn đấu lớn xuất hiện trong hư không, dài 20 trượng, rộng 50 trượng, ở ngoài còn có phòng hộ trận, ngăn cản lực lượng tràn ra, cũng như kẻ muốn bỏ chạy.

- Người của ta sẽ đấu với các ngươi, thắng các ngươi có thể lấy đi bảo khố của tông môn ngươi, kẻ nào muốn lên trước?

Giọng nói băng lãnh của Dương Tuấn vang vọng, khiến người ta dựng cả tóc gáy, hai chân run rẩy, cuối cùng vị nữ đệ tử của Hoành Tinh tông bước lên sân đấu, vóc người cũng không tệ, ngực to mông lớn, khí chất thanh thuần, khuôn mặt xinh đẹp, da trắng môi hồng, cũng xem như là một mỹ nữ.

- Ta là Y Như Nguyệt, đệ tử chân truyền của Hoành Tinh tông, xin được khiêu chiến.

Tu vi nàng ta là Luyện Tiên trung kì, Dương Tuấn gọi Quỳnh Hân xuống, áp chế tu vi Như Nguyệt cho hai người ngang bằng, ra hiệu mở chiến đấu, trong đấu trường kia, Dương Tuấn làm chủ hết thảy.

Như Nguyệt tế ra bảo kiếm, là một kiện đế khí cửu phẩm 12 sao, ánh sáng chói mắt, còn Quỳnh Hân lấy ra một thanh kiếm, cán giống như thân hoa hồng, lưỡi kiếm hai mặt đầy gai nhọn như răng cưa, vô cùng kì lạ, đây là thanh Hồng Nha Kiếm, chính là do Quỳnh Hân dùng bản thể luyện ra, là Bán Tiên Khí, Đế Khí thập phẩm 12 sao.

Đế Khí có thể đạt đến thập phẩm, tức bước một chân vào ngưỡng cửa Tiên Khí, vì vậy uy lực cũng không có mạnh bằng Tiên khí thật sự, gọi là Bán Tiên Khí.

Keng......

Kiếm chạm kiếm, kình khí sắc bén quét ra, nhưng màn sáng bên ngoài đấu trường cản lại, hiện lên từng gợn sóng, Quỳnh Hân bị chấn lui hai thước, Như Nguyệt lùi về một thước, cả hai phân rõ hạ thượng.

Dẫu sao Như Nguyệt cũng là Luyện Tiên cảnh thứ thiệt, khống chế pháp lực cũng như tìm điểm yếu đối phương quá dễ dàng, Quỳnh Hân tu vi lúc trước mặc dù tăng lên nhanh chóng, nhưng chưa trải qua thực chiến, bởi vì vậy, Dương Tuấn mới làm ra sàn đấu này để chúng nữ luyện tập thực chiến, cho dù có bị trọng thương hay bị miểu sát cũng không thành vấn đề, bởi vì tất cả đều là Bất Tử Nhân.

- Y Xuy Nguyệt Vũ....

- Hồng Nha Thuyết Kiếm....

Như Nguyệt cùng Quỳnh Hân đồng thời hét lên, kiếm khí cả hai lăng lệ sắc bén, mà của Như Nguyệt có màu xanh bạc, của Quỳnh Hân lại là màu hồng đen, hai kiếm lần nữa va chạm, kiếm ý xông thẳng bầu trời, bụi bặm che khuất mọi thứ, người đứng xem nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt đợi chờ kết quả, Dương Tuấn nhắm mắt phất tay một cái, hai bóng người xuất hiện bên ngoài sàn đấu, quần áo cả hai rách rưới, Quỳnh Hân trên người không có vết thương, Như Nguyệt cũng vậy, không ai biết là ai chiến thắng cả.

- Bảo khố của các ngươi, đi đi...

Dương Tuấn ném ra một cái nhẫn trữ vật về phía Như Nguyệt, tay phẫy phẫy, ý muốn đuổi đám người Hoành Thiên tông đi...

Như Nguyệt lập tức kiểm tra, quả nhiên bên trong là một không gian cực lớn, toàn bộ bảo khố đều ở trong, nàng đưa cho tông chủ, ánh mắt hắn lập tức toả sáng, bảo khố không những không mất, còn lời một kiện nhẫn trữ vật khổng lồ, hắn lập tức bảo người cáo lui, trở về tông môn.

Nhìn rõ sự vui vẻ của tông chủ Hoành Tinh tông, đám người tông môn còn lại đỏ mắt, bắt đầu bước lên muốn khiêu chiến, Dương Tuấn chọn ra 13 người, gọi các nàng Mẫn Ý, Tiêu Bích Ngọc cùng Nghi Đình và những cô nàng khác xuống đấu trường, áp chế cảnh giới ngang bằng nhau, khai chiến.

Trận chiến kết thúc nhanh chóng, tất cả đều thua, Dương Tuấn trả lại bảo khố cho bọn họ, cuối cùng cũng chỉ còn lại Thượng Nữ Hoa Anh tông.

Người vây xem đợi chờ đến cuối cùng một trận chiến này, nhưng mà một tên đệ tử toàn thân bê bết máu từ đâu chạy đến, ngã trên mặt đất, ánh mắt căm phẫn nhìn Dương Tuấn và nữ tông chủ Thượng Nữ Hoa Anh tông, ngón tay cố gắng đưa lên, miệng cố gắng nói gì đó, nhưng sinh cơ đoạn tuyệt, toàn thân vô lực, bất động nằm trên mặt đất, khiến những người ở đây khó hiểu, nhưng không một ai chú ý.

Phục Long cổ thành phía xa, hỗn loạn vô cùng...

Kì thật giữa Dương Tuấn và nữ tông chủ này phía sau đã có cùng làm một âm mưu, tất nhiên Thượng Nữ Hoa Anh tông bỏ ra một cái giá rất cao, để lấy lại lợi ích cho mình...

....o0o.....

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện