Nhìn cậu đứng dậy người đầu tiên kinh ngạc chính là Ngô Hoa, ngay sau đó hắn lại phản ứng lại đây, nhìn theo bóng dáng của cậu chậc chậc mấy tiếng.
"Cũng phải, Nhạc Nhạc cũng đến tuổi này rồi mà."
Tịch Yếm nhìn về phía hắn, mắt hơi hơi híp lại: "Tuổi gì?"
"Tuổi cưới vợ đó, nhanh chóng thành gia cũng khá tốt, bằng không cậu ấy cả đời đều lớn không được."
Ngô Hoa tiếp tục nói: "Hơn nữa, thằng nhóc này cũng không hỗn trướng như vậy đâu.
Cậu ta còn hiểu được quan tâm người khác, nói không chừng thật sự có thể thành đấy."
Tịch Yếm ngữ khí nhàn nhạt: "Cậu giống như rất hiểu biết cậu ta?"
"Đương nhiên rồi, chúng tôi thường xuyên chơi cùng nhau mà.
Nếu phải nhất quyết hình dung cảm tình của tôi với cậu ấy, thì chỉ có thể là tình yêu của ba ba đối với con trai mà thôi."
Cái muỗng va chạm với thành ly phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Tịch Yếm mười ngón giao nhau đặt trên đầu gối, không lại để ý đến hắn nữa, mà là quay đầu ánh mắt bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.
Bách Nhạc đi một chút liền thấy hai bên đang đánh nhau túi bụi.
Rõ ràng lấy một địch nhiều như vậy, nhưng Diệp Phi Phi cũng không chút nào rơi xuống hạ phong, thậm chí còn trước tiên cào xước mặt nữ sinh kia.
Cậu vội vàng tiến lên đem hai cô gái này tách ra, vừa thấy quả nhiên là tình hình chiến đấu thảm thiết.
Mỗi người đều là đầu tóc rối bời, nhìn cực kì chật vật.
Bách Nhạc cũng mệt đến thở hổn hển.
Cậu nhìn một màn trước mắt, trong lòng không ngừng nhắc mãi phụ nữ thật là đáng sợ.
Nữ sinh cầm đầu kia thấy mình mang theo nhiều người đến như vậy mà cũng không chiếm được lợi thế, tức muốn hộc máu lại lấy ra điện thoại, gào lớn với người ở bên kia vài tiếng.
Hình như là bạn trai của cô ta, sau đó mới đi tới chỗ Diệp Phi Phi ném xuống một câu mày chờ đó cho tao, liền mang theo người rời đi.
"Shhh---"
Diệp Phi Phi ăn đau mà kêu một tiếng, sau đó mới gom lại đầu tóc tán loạn của mình.
Kế tiếp nhặt lên túi xách bởi vì trong lúc hỗn loạn mà bị ném ở một bên, trên túi là logo của nhãn hiệu hàng xa xỉ.
"Cô không sao chứ?"
Diệp Phi Phi lắc lắc đầu, Bách Nhạc thấy trong túi giống như có thứ gì đó giật giật, liền nhìn thoáng qua, có chút tò mò nhịn không được mà hỏi: "Chỗ này là cái gì?"
Diệp Phi Phi đem túi mở ra cho cậu nhìn một chút, bên trong là một kiện quần áo.
Cô đẩy quần áo ra, để lộ ra hai chú mèo con ở bên dưới.
"Là tôi dạo phố nhặt được, mèo mẹ hẳn là không còn nữa.
Vốn còn có một con nhỏ hơn nữa, nhưng mà nó đã chết, nên tôi cũng không thể mang nó theo."
Bách Nhạc ánh mắt phức tạp mà nhìn cô, xem ra cho dù có là nữ chủ của thế giới song song, thì vẫn có chút chỗ tương tự nhau.
Diệp Phi Phi nhìn cậu, trở về vấn đề chính: "Bách tổng, lại là anh đã cứu tôi."
Bách Nhạc: "Tại sao cô lại ở chỗ này?"
"Vốn dĩ tính toán cùng người khác ăn cơm ở chỗ này, nhưng hiện tại xem ra là bị cho leo cây rồi.
Hơn nữa, người kia đã có bạn gái, lại nói dối tôi là vẫn còn độc thân."
Diệp Phi Phi nói xong lại chớp chớp mắt với Bách Nhạc: "Những lời này tôi chỉ nói trước mặt anh thôi, tôi rất thích anh đó."
Bách Nhạc nghe vậy thì sửng sốt, chờ phản ứng lại thì không khỏi tâm hoảng ý loạn.
Không thể nào đâu, sẽ không phải là ý tứ mà cậu đang nghĩ đó chứ.
Chẳng lẽ, mình lại là nam chính sẽ phải trở thành một đôi cùng với cô à?
Một khi có ý niệm này, Bách Nhạc liền nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên liền đối diện với con ngươi đen nhánh của Tịch Yếm.
Trong lòng cậu không khỏi lộp bộp một tiếng, lại nhanh chóng dời đi tầm mắt.
Đang lúc rối rắm không biết phải cự tuyệt Diệp Phi Phi thế nào, thì cô giống như cũng biết suy nghĩ trong lòng cậu, nhịn cười giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu, anh là người tốt, nhưng mà tôi sẽ không thích người nào hết.
So với cái gọi là tình yêu, thì tôi càng có thứ yêu thích hơn nữa."
"Là cái gì?"
"Tiền đó." Diệp Phi Phi thần sắc thản nhiên: "Thích tiền lại không phải là việc mất mặt gì.
Tôi cùng những người đàn ông kia, chẳng qua cũng là giao dịch mà thôi.
Một bên nhìn mặt một bên nhìn tiền, theo như nhu cầu mà thôi."
Bách Nhạc bị lời này kinh sợ một phen, lúng ta lúng túng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Vậy cô cũng không thích Tịch Tứ gia luôn sao?"
Diệp Phi Phi có chút ngoài ý muốn, lắc đầu phủ quyết nói: "Sao có thể như vậy được chứ."
Sau khi có được đáp án này xong, Bách Nhạc cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Xem ra xác xác thật thật cùng nguyên tác mà cậu xem không giống nhau rồi, nam nữ chủ xác thật cũng không ở bên nhau.
"Hôm nay, cảm ơn anh Bách tổng, sau này có cơ hội gặp lại nhé."
Diệp Phi Phi nhìn Bách Nhạc đang ngốc ra thì nhoẻn miệng cười, giơ tay lên vỗ vỗ bờ vai cậu, muốn khiến cậu phục hồi tinh thần lại.
Kết quả, đột nhiên có một đạo tầm mắt âm lãnh như rắn độc mà dính trên người cô, khiến cả người cô đều dâng lên một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Diệp Phi Phi ngẩng đầu nhìn qua, trong lòng kinh nghi bất định.
"Làm sao vậy?"
Bách Nhạc nhìn thấy biểu tình của cô, nghi hoặc cũng muốn nhìn theo.
Lúc này, Diệp Phi Phi lại bỗng nhiên tiến lên một bước vươn tay ôm lấy cậu.
"Tạm biệt."
Bách Nhạc đối với hành động đột nhiên của cô chẳng hiểu cái méo gì, không hiểu ra sao mà bị cô ôm lấy, đến tay cũng không biết phải đặt ở chỗ nào, cũng không biết phải làm sao mà nói: "Tại sao đột nhiên..."
Diệp Phi Phi ngẩng đầu nhìn ánh mắt người nọ càng ngày càng lạnh, như là rốt cuộc đã xác nhận được cái gì, liền buông Bách Nhạc ra, lại cười cười với cậu, thầm nghĩ thì ra là thế.
Cô nhìn Bách Nhạc ý vị thâm trường mà cười cười.
"Anh tốt nhất cũng nên cách xa vị Tứ gia này một chút.
Tịch gia nước quá sâu, không đáng cho anh nhảy vào đâu."
Bách Nhạc ngẩn ra, cô làm sao mà biết được việc của Tịch gia.
Vừa định mở miệng hỏi, thì thấy Diệp Phi Phi đã đi rồi.
Lúc trở lại quán cà phê lầu hai, thì Bách Nhạc vẫn như cũ không hiểu ra sao, cũng không biết câu nói cuối cùng kia của Diệp Phi Phi là có ý gì.
Ngô Hoa vừa nhìn thấy cậu liền nhếch miệng cười không ngừng, trêu chọc nói: "Được nha, Nhạc Nhạc."
Bách Nhạc thấy hắn làm ra bộ dáng tễ mi, liền biết trong đầu hắn không nghĩ ra được thứ tốt gì, vì thế trợn trắng mắt nói: "Đừng nghĩ mấy chuyện tầm bậy tầm bạ, tôi đang nói chuyện đứng đắn á."
Cậu ngồi xuống xong liền giũ giũ quần áo cùng hạt tuyết ở trên tóc.
Tờ báo được đặt lên trên bàn, nhưng Tịch Yếm vẫn còn đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Y biết Bách Nhạc đã trở lại nhưng bộ dáng giống như là không để ý, cũng không biết y đang nhìn cái gì.
Từ góc độ này của cậu, có thể nhìn thấy môi mỏng của y đang mím chặt cùng đường cong lãnh duệ của cằm.
Bách Nhạc ngồi xem một lúc, cuối cùng nhíu mày nghi hoặc nói: "Anh tức giận sao?"
Ngô Hoa nghe xong cũng nhìn sang Tịch Yếm.
Khuôn mặt khối băng kia của y so với bình thường cũng không có gì khác biệt cả mà, không biết cậu từ chỗ nào nhìn ra được dấu hiệu của sự tức giận nữa.
Con ngươi đen nhánh của Tịch Yếm bình tĩnh u sâm, nhưng không biết vì cái gì lại có chút thấm người.
"Bí thư Hình."
Bí thư Hình lập tức tiến lên, nói xin lỗi với hai người Bách Nhạc: "Ngại quá, chúng tôi đi trước một bước nhé.
Hóa đơn chúng tôi cũng sẽ thanh toán luôn."
Nói xong, liền đẩy Tịch Yếm rời đi.
Bách Nhạc cùng Ngô Hoa nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, đều là không hiểu ra sao.
"Cậu làm sao nhìn ra được y đang tức giận vậy?"
Bách Nhạc gãi gãi đầu, "Tôi cũng không nói rõ được, chính là cảm giác thôi á."
"Vậy, y vì cái gì mà tức giận nha?"
"Không biết nữa."
"......"
Thứ bảy chính là ngày Tịch gia tổ chức tiệc tối, Bách gia vội đến người ngã ngựa đổ.
Trần Tố Thu chỉ huy người ngăn Bách Âm lại để thay lễ phục cho cô.
Bách Huy Chương thì lại đang lớn giọng đang cãi nhau với người ở bên kia điện thoại.
"Bà thật không thể nói lý! Quả thực là kẻ điên.
Ai bạc đãi con trai của bà.
Là tự nó không muốn đi đấy chứ!"
"Ngô Tuyết Anh! Bà nói chuyện chú ý một chút cho tôi, lại mắng chửi người khác nữa, thì tôi không khách khí đâu đấy!"
Sau khi nói xong Bách Huy Chương bang một tiếng mà cúp điện thoại, nổi giận đùng đùng mà ném lên trên bàn.
Vừa quay đầu nhìn thấy Bách Nhạc, thì không khỏi giận chó đánh mèo nói: "Cút lại đây cho tao, có việc nói với mày."
Bách Nhạc trong lòng lập tức có dự cảm không tốt, một bên lắc đầu một bên liền đi lên trên lầu: "Con đã nói trước rồi, con không đến Tịch gia đâu á."
Bách Huy Chương tức khắc nổi giận đùng đùng: "Cái này không phải do mày! Mẹ mày nói tao chỉ cho Bách Âm mà đi