Có một phần cực nhỏ đàn ông sẽ mang thai...!
Mà cậu lại chính là một phần tử trong phần cực nhỏ kia...!
Cha của đứa bé trong bụng cậu còn là Tịch Yếm nữa...!
Đả kích liên tiếp này khiến cho Bách Nhạc đánh mất lý trí, ánh mắt cậu dại ra đứng lên, đi tới cửa mới nhớ tới còn chưa vứt que thử thai trong tay đi, lại xoay người đi vứt nó.
Thất hồn lạc phách mà trở về phòng, Bách Nhạc ngưỡng mặt một quăng mà ném mình vào trên giường.
Cậu quay đầu vùi mặt thật sâu vào trong đệm chăn, cảm thấy mình hẳn là nên bình tĩnh lại, nghĩ kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.
Nên xóa sạch? Hay vẫn là sinh hạ đây?
Cậu xoa bụng nhỏ của mình, vẫn cảm thấy có chút khó có thể tin, ở nơi này còn đang dựng dụng một sinh mệnh nhỏ đó?
"Anh ơi, ra ăn cơm nè!"
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa liên tiếp, là tiếng của Bách Âm.
Bách Nhạc giãy giụa bò lên, mở cửa miễn cưỡng cười vui: "Anh không đói bụng đâu, mọi người ăn đi."
"Ca, anh vẫn là xuống dưới ăn đi, bằng không ông ba lại phải nổi đóa đó."
Nghĩ đến nếu cậu cứ như vậy không ra khỏi phòng thì cửa phòng chắc chắn sẽ bị gõ nát, Bách Nhạc lại càng khó chịu.
Cậu trở tay đóng cửa lại, hữu khí vô lực mà nói: "Anh biết rồi."
Một lúc lâu sau, Bách Huy Chương mới nhìn thấy Bách Nhạc sắc mặt tái nhợt liền nhíu mày, mở miệng răn dạy: "Con nhìn sắc mặt của con xem khó coi thành cái gì rồi, đều do con không rèn luyện cả đấy.
Một đại nam nhân cả ngày hoặc là lêu lổng hoặc là rúc ở trong nhà, nhìn giống cái gì hả?
Bách Nhạc hiện tại không có sức lực đấu võ mồm với ông, thậm chí chỉ ừm ừm mà đáp vài tiếng, sau đó bưng chén cơm lên bắt đầu miễn cưỡng lùa cơm.
Bách Huy Chương sắc mặt trầm xuống, biểu hiện khác thường của Bách Nhạc tự nhiên đều bị ông phát hiện ra rồi.
"Nếu bị bệnh thì phải đi gặp bác sĩ, tâm tình không tốt thì phải nói với người nhà."
Đứa con trai này của ông cũng không phải vô dụng như ông nói vậy, việc công ty báo cáo cho ông, cậu đều hoàn thành rất tốt.
Diệp Tiêu Tư cũng nói so với trong tưởng tượng thì cậu tốt hơn nhiều lắm.
"Không có bệnh gì đâu, ăn cơm ăn cơm đi."
Bách Nhạc gắp đồ ăn đặt vào trong chén của Bách Huy Chương, khiến cho ông hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Cứ việc que thử thai cho kết quả như vậy, nhưng mà Bách Nhạc trong lòng vẫn tồn tại một hy vọng nho nhỏ.
Rốt cuộc kết quả này vẫn có xác suất bị sai, tuy rằng có thể rất nhỏ thôi, nhưng mà xác suất cậu thuộc về bộ phận cực nhỏ có năng lực thu thai kia cũng rất nhỏ luôn mà.
Cũng đều là khả năng nhỏ như nhau, thì tại sao phải nhất định tin tưởng vào que thử thai chứ.
Nhưng hy vọng nhỏ nhoi này rất nhanh đã bị đánh nát.
Ngày hôm sau, cậu tự mình đến bệnh viện làm kiểm tra.
Bởi vì trong mắt cậu, thì vẫn phải nhìn tận mắt mới có thể an tâm.
Lúc bác sĩ đem báo cáo kiểm tra đưa cho cậu, Bách Nhạc khẩn trương đến tay cũng run lên.
Cậu nhìn thoáng qua, khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy nói: "Tôi xem không hiểu, có thể nói thẳng kết quả hay không?"
Bác sĩ nhẫn nại tính tình mà đem tờ báo cáo kia lật lên, "Tờ này thì cậu cũng phải xem hiểu chứ?"
Chỉ thấy dưới báo cáo siêu âm màu viết kết quả "Sớm mang 01 thai."
Bách Nhạc trừng mắt nhìn mấy chữ to kia, đối mắt chớp cũng không chớp.
Tuy rằng cậu đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng hiện tại sự thật đặt ở trước mắt, cậu muốn phủ nhận cũng rất khó, nên chỉ có thể tiếp thu sự thật mà thôi.
Cậu lau nước mắt một phen, chỉ cảm thấy buồn trong lòng nói: "Bác...!bác sĩ, nhưng tôi không phải tuổi nhỏ mang thai đâu, tôi đã 22 tuổi rồi mà."
"Mang thai sớm không phải giống như cậu nghĩ vậy đâu, cái này có nghĩa là thai nhi đang ở vào giai đoạn ba tháng đầu, thuộc về giai đoạn đầu của thai kì."
Bác sĩ lại chỉ vào ảnh chụp trên phiếu siêu âm, ngữ khí mang theo từ ái, "Cậu xem đây chính là thai nhi trong bụng cậu này."
Bách Nhạc nỗ lực mở hai mắt mà xem, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, ngữ khí có chút ghét bỏ, "Tối đen như vậy tôi sao mà thấy được."
Bác sĩ nhẫn nhịn, cuối cùng lại hỏi cậu chuyện khác, "Trong thời gian mang thai, cậu có từng uống rượu hoặc hút thuốc gì không?"
Bách Nhạc mờ mịt nói: "Có uống rượu một chút, nhưng không có hút thuốc."
Bác sĩ hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu thao thao bất tuyệt với cậu, mới vừa mở miệng đã bị cậu cắt ngang.
"Dừng dừng, cái gì mà những việc chú ý trong thời gian mang thai chứ.
Tôi còn chưa quyết định có muốn đứa nhỏ này không đâu."
Bác sĩ rốt cuộc lộ ra biểu tình kinh ngạc, "Làm sao lại như vậy?" Nam tính thụ thai cực kì hiếm thấy, làm sao lại có người không muốn đứa nhỏ chứ, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này đấy.
Bách Nhạc gãi gãi đầu, không biết nên giải thích với hắn thế nào về mối quan hệ phức tạp kia.
Bác sĩ nhìn vẻ mặt của cậu, không biết hiểu lầm cái gì, ôn thanh trấn an nói: "Là kinh tế trong nhà khó khăn sao?"
Bách Nhạc giật mình, nghĩ nghĩ đến gia thế như kia của Tịch Yếm, lại nghĩ lại mình, lắc lắc đầu.
"Vậy là cãi nhau với ba đứa nhỏ hả?"
Bách Nhạc mặt đỏ lên, vội vàng lắc đầu: "Không đúng không đúng." Vị bác sĩ này nghĩ đi đâu vậy nha.
Bác sĩ do dự một chút, lại hỏi: "Vậy là nguyên nhân thai thứ hai sao?"
Bách Nhạc đột nhiên đứng lên, cảm thấy bác sĩ càng nói càng thái quá, lắp bắp nói: "Không...!không phải bởi vì mấy cái này đâu."
Bác sĩ thấy Bách Nhạc kích động như vậy, vì thế liền trấn an bảo cậu bình tĩnh lại, nhìn thấy cậu lại ngồi xuống mới tiếp tục nói: "Nói tóm lại, cậu trở về cùng ba đứa nhỏ thương lượng cho tốt đi, việc lớn như vậy vẫn phải thận trọng suy xét một chút."
Bách Nhạc cầm lấy báo cáo ném xuống một câu "Tôi biết rồi", sau đó giống như là trốn mà chạy như bay ra khỏi bệnh viện.
Thời tiết bên ngoài vừa đúng, sau một trận mưa thì tầm nhìn cao hơn không ít.
Ánh mặt trời có thể chiếu thẳng xuống dưới, nhưng mà mặt trời vào đông thì cũng không có được bao nhiêu ấm áp.
Bách Nhạc nắm báo cáo trong tay, ngửa đầu nhìn thoáng qua mặt trời, bỗng nhiên rất muốn làm ra vẻ cảm khái một chút.
Mặt trời lại ấm cũng không ấm đến trong lòng của cậu được nữa rồi.
Nhưng mà những lời này vừa xuất hiện thì cậu đã bị nổi hết cả da gà, sờ sờ cánh tay của mình, vẻ mặt đưa đám.
Xong rồi, lúc này chỉ vừa mới mang thai thôi mà cậu đã trở nên không giống mình nữa rồi.
Bởi vì tâm tình cực kém, cho nên cậu cũng không muốn về nhà ngay, vì thế cậu liền cầm báo cáo sức khỏe lắc lư ở trên phố.
Bách Nhạc mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là một chiếc hoodie trắng, lại kết hợp với khuôn mặt trắng nõn tuấn tú kia, đi ở trên con đường gần trường đại học, thật sự sẽ khiến người khác nghĩ cậu chính là sinh viên ở đây.
Chẳng qua sắc mặt của cậu cực kì không tốt, mày nhíu chặt, vừa thấy chính là đang thất thần.
Có mấy cô gái thẹn thùng mà nhìn cậu hồi lâu, lại lôi kéo xô đẩy một hồi.
Cuối cùng, một cô gái tóc ngắn lá gan lớn tiến lên đầu tiên.
"Tiểu ca ca anh học ở đại học nào, tôi ở S đại, có muốn kết bạn một chút hay không?"
Cô mở miệng trước, những người còn lại cũng đều mồm năm miệng mười nói lên.
"Đúng vậy, thêm Wechat được không?"
"Anh quét tôi hay tôi quét anh?"
Bách Nhạc nhìn mấy cô gái hoạt bát đáng yêu trước mắt, nếu đổi lại là trước kia cậu khẳng định đã mừng đến trong lòng nở hoa, tung ta tung tăng mà lấy di động ra rồi.
Nhưng cậu hiện tại chỉ có thể vẻ mặt chết lặng mà nói: "Tôi đã có bé con rồi."
Một câu kinh người này, đều khiến cho mấy cô gái khiếp sợ.
Hiển nhiên, bọn họ đều không nghĩ tới vị tiểu ca ca thoạt nhìn cũng giống như sinh viên các cô, thế nhưng đã có bé con luôn rồi.
"A...!ngại quá...!Chúng tôi không biết anh đã kết hôn, còn tưởng rằng anh là sinh viên."
"Chúng tôi đi trước đây...!Giúp chúng tôi chuyển lời hỏi thăm tới vợ anh nhé."
Mấy nữ sinh rất có lễ phép mà cùng Bách Nhạc cáo biệt.
Nhìn bóng dáng cao chạy xa bay của các cô, Bách Nhạc lại cảm thấy trong lòng càng bi thương.
Nào có vợ gì đâu, chỉ có một Diêm Vương thôi đây nè.
Tính tình cổ quái, âm tình bất định, còn tính toán chi li, người đắc tội y kết cục đều thực sự thảm luôn.
Bách Nhạc thở dài, hơn nữa nói thật, trong bụng còn đang mang một cái lại bảo cậu cùng nữ sinh ve vãn đánh yêu, thì cậu thật sự làm không được đâu.
Lại lang thang không có mục đích đi dạo vài vòng, cậu nhìn thấy một hiệu sách, vốn định trực tiếp đi qua luôn, nhưng cũng không biết thế nào mà trong lòng vừa động, lại bước vào bên trong.
Đi vào nhà sách xong, cậu làm bộ như không có việc gì mà đi tới khu sách dành cho người mang thai, tìm kiếm hồi lâu cuối cùng cũng tìm được sách mà mình muốn.
《 88 loại nguy hại khi phá thai.
》
《 Làm sao mới có thể kích khởi được tình thương của cha? 》
Bách Nhạc vừa lòng mà kẹp hai quyển sách ở dưới cánh tay.
Hiện tại chỉ có những thứ này, mới có thể khiến cậu nhịn xuống xúc động muốn xóa bỏ đứa bé mà thôi.
Kết quả vừa mới quay người lại, thì liền đụng phải một người.
Bách Nhạc nhanh chóng xin lỗi, vừa ngẩng đầu xem thì ra là Diệp Phi Phi.
"Bách tổng?" Cô có chút kinh ngạc mà kêu thành tiếng, bởi vì hoàn cảnh bốn phía quá mức an tĩnh, cho nên người xung quanh đều nhìn lại đây.
Đợi thấy được người gọi là Bách tổng kia lại là một chàng trai rất trẻ tuổi, thì đều có chút kinh ngạc.
Bách Nhạc nhận thấy được ánh mắt từ bốn phía, trên mặt xấu hổ giống như là bị lửa đốt qua, cánh tay lại kẹp chặt hai quyển sách, sợ một khi cậu không chú ý sẽ làm rớt xuống.
"Anh ở chỗ này làm gì?" Diệp Phi Phi cũng chú ý tới, vì thế cũng đè thấp thanh âm.
Cô lại nhìn nhìn bốn phía, nghi hoặc nói: "Nơi này là khu dành cho người mang..."
Còn chưa nói xong đã bị Bách Nhạc cắt ngang, "A...!bạn của tôi sắp có bé con, cho nên tôi mới mua mấy quyển sách làm quà tặng cho hắn ha ha."
Lời này mặt ngoài cũng không có trở ngại, Diệp Phi Phi cũng nửa tin nửa ngờ.
Tin chính là vì nhìn biểu tình của cậu cũng không có gì lạ, nghi chính là hào môn tặng quà mà lại keo kiệt như vậy sao?
"Cô ở chỗ này là muốn mua sách gì sao?" Bách Nhạc nhanh chóng chuyển đề tài.
Diệp Phi Phi cười cười: "Tôi muốn đến công ty kỳ hạ của Bách tổng phỏng vấn, dự định tiến vào giới giải trí làm nghệ sĩ, cho nên muốn mua một chút sách liên quan đến kĩ thuật diễn để học tập một chút."
Bách Nhạc nghe xong có chút cảm khái, thế giới này quả thật là bất đồng, trong nguyên tác nữ chủ cũng không vào giới giải trí đâu.
Nhưng mà nói thật, việc Diệp Phi Phi vào giới giải trí vẫn là có chút xem trọng.
Từ góc độ lợi ích của công ty mà nói, cô lớn lên xinh đẹp, thông minh có dã tâm, luôn rõ ràng bản thân muốn cái gì, xác thật cũng rất thích hợp với giới kia.
"Vậy chúc cô may mắn, tôi cũng không thể mở cửa sau cho cô được đâu." Bách Nhạc nói đùa.
Diệp Phi Phi nhoẻn miệng cười: "Tôi đương nhiên biết chứ, hơn nữa tôi tin chắc rằng không có khả năng ngay cả sơ khảo mà tôi cũng không qua được."
Cô nói ra lời nói tự phụ như vậy, nhưng trên mặt vẫn là tươi cười xinh đẹp, tựa hồ chính là thật sự cảm thấy như vậy.
Cô vốn dĩ tính toán tiếp cận Bách Nhạc, lợi dụng cậu để vào trong công ty của cậu, lại cho cô tài nguyên, nhưng mà sau khi quen biết cô