Trong thư phòng Tịch gia nhà cũ an tĩnh đến mức giống như là có thể nghe được tiếng kim rơi, không khí không hiểu sao lại có chút căng thẳng.
Tịch lão gia tử chắp tay sau lưng quay đầu lại, sắc mặt lần đầu lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Cậu nói cái gì?"
Tịch Yếm mặt không đổi sắc: "Tôi nói tôi muốn cưới con trai lớn của Bách gia."
Tịch lão gia tử cười lạnh nói: "Hồ nháo!"
Tịch Yếm nghe được ông đang trách cứ mình, cũng không có chút nào hoảng loạn, vẫn không nhanh không chậm nói: "Tôi không có nói giỡn."
Y nói những lời này với trưởng bối, ngữ khí có vẻ có chút không khách khí.
Nhưng mà từ trên mặt của y lại nhìn không ra chút bất kính nào, giống như y chỉ là đang nghiêm túc trả lời mà thôi.
Tịch lão gia tử đương nhiên biết, y cũng không phải người vô duyên vô cớ nói ra những lời như vậy.
Vì thế ông khẽ nhíu mày, muốn tìm ra nguyên nhân y hành động khác thường như vậy.
"Lại là lão nhị làm sao à?"
Tịch Yếm lắc lắc đầu.
"Vậy thì là vì cái gì?"
Tịch lão gia tử vừa mới dứt lời, liền thấy môi mỏng của Tịch Yếm hơi cong lên, tựa hồ tâm tình cực tốt.
Ông giống như là nghĩ đến cái gì, khẽ nhíu mày, thần sắc chấn động: "Hay là...!đứa bé trong lời đồn kia là của cậu?"
Mấy ngày nay ông đương nhiên cũng nghe được lời đồn liên quan đến con trai lớn của Bách gia, nhưng mà ông cũng không để ở trong lòng.
Hiện giờ lại liên tưởng đến Tịch Yếm bỗng nhiên nói muốn cưới cậu, ông đã lăn lộn vài thập niên, cũng xem như là có chút nhãn lực, sao có thể nghĩ không rõ cho được.
Nghe câu hỏi như vậy, trên sắc mặt tái nhợt của Tịch Yếm liền hiện ra ý cười nhàn nhạt, ngay cả lạnh lẽo trong đôi mắt đen nhánh hình như cũng tan đi vài phần.
Tịch lão gia tử có khi nào thấy được y lộ ra biểu tình như vậy, liền ngơ ngẩn một lát.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, thì ông vẫn nhịn không được mà tạt một xô nước lạnh cho y, lạnh lùng nói: "Cậu làm sao dám khẳng định đứa bé kia là của cậu?"
Tuy rằng lời nói còn chưa hết, nhưng mà ý tứ đã thực rõ ràng.
Tịch Yếm là người tàn tật, sao có thể cùng người khác lên giường được chứ.
Bí thư Hình vẫn luôn ở phía sau trong lòng căng thẳng, thần sắc lo lắng mà nhìn về phía Tịch Yếm, lại thấy trên mặt y cũng không có cảm xúc đặc biệt gì.
"Không chỉ có một loại phương pháp này."
Tịch lão gia tử biết ý tứ của y, lại xoay người sang chỗ khác, trầm mặc một hồi lâu.
"Ta già rồi, không lay chuyển được cậu.
Nếu cậu đã quyết định, cho dù ta phản đối cũng vô dụng, vậy thì cứ theo như suy nghĩ của cậu mà làm đi."
Ông dừng lại một chút, lại nói: "Nhưng mà đứa nhỏ này sau khi sinh ra nhất định phải đi làm xét nghiệm ADN, mới có thể nhập vào gia phả Tịch gia chúng ta."
Nếu thật sự nó là hài tử của Tịch gia, kia cũng xem như là được một việc vui mừng ngoài ý muốn.
Tịch Yếm nghe xong lời ông nói cũng không để bụng, gật gật đầu, thấy y đồng ý ông liền bảo người ở phía sau đẩy y đi ra ngoài.
Trong nháy mắt ra cửa kia, Tịch lão gia tử bỗng nhiên gọi y lại, nhịn không được lại xác nhận một lần nữa: "Cậu thật sự nghĩ kĩ rồi sao?"
Tịch Yếm nhẹ nhàng cong lên khóe miệng.
Tịch lão gia tử ánh mắt nhoáng lên, còn không phản ứng lại, thì Tịch Yếm đã đẩy cửa rời đi.
Đợi lúc ông phục hồi tinh thần lại, chắp tay sau lưng đi tới ban công.
Nói thật thái độ của Tịch Yếm đối với đứa bé, ngược lại có chút ngoài dự kiến của ông.
Y không có khả năng không biết nếu có một đứa bé khỏe mạnh, thì vị trí gia chủ kia khẳng định sẽ bỏ qua y mà dừng lại ở trên người đứa bé kia.
Nhưng Tịch Yếm thoạt nhìn giống như là không để bụng, cái này liền khiến ông cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.
Đứa cháu trai này của ông dã tâm vốn dĩ rất lớn, ông cũng xem ở trong mắt.
Ông cũng không tin y sẽ vì loại sự tình này, mà từ bỏ vị trí đã nằm ở trong tay mình, hoặc là nói y còn có tính toán gì khác.
Không quá mấy ngày, Tịch gia đột nhiên mở tiệc chiêu đãi các nhân vật có danh dự uy tín trong giới, tựa hồ là có chuyện gì đó muốn tuyên bố.
Trong lòng mọi người kỳ thật đều đã đoán được vài phần, tám phần là muốn tuyên bố tin tức kết thân cùng Bách gia chứ còn gì nữa.
Trong đại sảnh huy hoàng tráng lệ, tiếng dương cầm phiêu đãng du dương, cả nam lẫn nữ quần áo hoa lệ giơ ly champagne tụ ở bên nhau nhỏ giọng nói chuyện.
"Ngươi nhìn xem Bách gia ở kia, mấy người mau đến nói chuyện với người ta đi, bằng không không ai nói chuyện thì có bao nhiêu xấu hổ chứ."
"Tôi biết rồi, là bởi vì sự kiện kia đi.
Haizz, xác thật, bọn họ cũng cảm thấy mất mặt đi, dù chúng ta đi qua thì bọn họ cũng cảm thấy không được tự nhiên đấy."
"Các ngươi nghe đồn như thế nào? Tôi nghe nói chính là đứa con trai kia của Bách gia bị người ta cái kia, sau đó mới có thai đấy."
"Thật vậy chăng? Sao tôi lại nghe nói, là do cậu ta chạy tới quan bar cùng người khác lêu lổng, không cẩn thận mới dính bầu mà."
"Cho nên mới nói làm người không cần quá đắc ý, vị phu nhân kia của Bách gia không phải cả ngày khoe khoang Tứ gia là con rể của bà ta sao? Này không phải lập tức xảy ra chuyện luôn à."
"Tôi nói, việc kết thân giữa Bách gia cùng Tịch gia đã xác định rồi sao?"
"Mười thì chắc tám chín luôn, hôm nay được Tịch gia mời tới hơn phân nửa là muốn thông báo chuyện này còn gì."
Trong một góc, Bách Huy Chương cùng Trần Tố Thu làm bộ không chú ý đến những ánh mắt hoặc tò mò hoặc chế nhạo nhìn lại đây.
"Mấy cái bà ba hoa này..."
Trần Tố Thu có chút căm giận bất bình nói.
Tuy rằng những người đó nói chuyện với nhau rất nhỏ, còn cố ý tránh đi bọn họ, nhưng bà ta vẫn nghe được không sót chữ nào đấy.
Trên mặt bà ta lộ ra biểu tình không thích, lại hoàn toàn đã quên mất lúc trước bà ta cũng ham thích cùng người khác, đàm luận mấy chuyện bát quái như vậy.
Hiện giờ, đối tượng bị nhiều chuyện biến thành chính mình, cho nên bà ta liền cảm thấy khó có thể chịu đựng được.
Bách Huy Chương tức giận trừng mắt liếc nhìn bà ta một cái: "Bà câm miệng lại cho tôi."
Trần Tố Thu sắc mặt xụ xuống, cảm thấy Bách Huy Chương là đang giận cá chém thớt.
Bà ta cảm thấy thật ủy khuất, mấy ngày trước bà ta còn xuân phong đắc ý mà cùng người khác khoe ra việc con gái mình sắp được gả vào Tịch gia.
Hiện giờ liền xảy ra việc mất mặt như vậy, ngay cả việc của con gái bà ta cũng bị lấy ra nghị luận luôn.
Đều do cái thằng nhãi Bách Nhạc kia, làm liên lụy đến bà ta cùng con gái.
"Tiểu Âm đâu?" Bách Huy Chương nhìn thoáng qua bốn phía, khẽ nhíu mày hỏi.
"Không biết nó lại chạy đi đâu rồi." Trần Tố Thu cũng ở trong đám người tìm kiếm, ngoài miệng oán giận: "Một đứa hai đứa, đều khiến người ta tức giận."
Lúc đang muốn bắt đầu thao thao bất tuyệt quở trách, thì Bách Âm không biết lại xuất hiện từ chỗ nào.
"Con đi đâu? Tại sao cứ chạy lung tung hoài vậy?" Vừa nhìn thấy Bách Âm, Trần Tố Thu liền nhíu mày trách mắng.
Bách Âm cũng không biết tại sao tâm tình lại cực tốt, trên mặt đỏ bừng, đối với bất mãn trách cứ của Trần Tố Thu cũng không để bụng.
Trần Tố Thu lại giơ tay giúp nàng sửa lại lễ phục.
Hôm nay, bà ta cố ý bắt cô trang điểm một phen, lễ phục đang mặc trên người cô cũng là bà ta cố ý chạy tới mua loại được thiết kế riêng mới nhất.
"Bách Huy Chương!"
Một đạo giọng nữ giận dữ vang lên, Bách Huy Chương cùng Trần Tố Thu nhìn lại, thì không khỏi ngẩn ra.
Tại sao Ngô Tuyết Anh lại xuất hiện ở chỗ này?
Ngô Tuyết Anh đi giày cao gót, bước vài bước liền đi tới trước mặt bọn họ.
Đầu tiên là đánh giá Trần Tố Thu từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng, sau đó mới không chút khách khí mà nói với Bách Huy Chương: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào, con trai tôi đâu? Ông làm mất con trai tôi là chuyện gì hả?"
Bách Huy Chương nộ mục trừng to: "Là tôi để lạc nó sao? Chân ở trên người của nó, là do nó tự chạy đấy chứ."
Ngô Tuyết Anh không kiên nhẫn mà nói: "Ông ngay cả đến con trai mình cũng không rõ ràng sao? Ông cảm thấy nó sẽ giống như loại người phóng túng, lêu lổng trong miệng người khác à?"
Bách Huy Chương giống như là bị chọc trúng cái gì, lập tức liền không lên tiếng.
Ngô Tuyết Anh thấy thế tiếp tục nói: "Nếu để tôi lại nghe thấy có người nói con trai tôi như thế, tôi nhất định sẽ xé nát miệng của bọn họ.
Hơn nữa Nhạc Nhạc ở cùng với ông, ông dám nói ông ngay cả một chút khác thường của nó cũng không nhận thấy sao? Ông rốt cuộc có để bụng nó hay không hả?"
"Vậy bà đối với nó có để bụng sao?! Bà còn suốt ngày chạy chỗ này chỗ kia, còn dám nói tôi à."
Lời này vậy mà lại thọc trúng tổ ong vò vẽ, Ngô Tuyết Anh sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: "Năm đó, ông nói để Nhạc Nhạc theo ông, bởi vì