ALice: Mị đã trở lại rồi đây, sau một hồi vô vọng thì mị đã quyết định ngồi edit và beta lại 10 chương bị mất.
Lịch đăng của [Bá đạo] sẽ như bình thường nhé.
Bách Nhạc nhìn người trước mắt, bởi vì vận động kịch liệt mà hô hấp hơi có chút dồn dập.
Cậu bình phục hô hấp của mình một chút, hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói.
"...!Anh làm sao mà tìm được tới đây?"
Tuy rằng trong lòng đã ẩn ẩn có phỏng đoán, nhưng mà trong lòng Bách Nhạc vẫn cứ không muốn thừa nhận đâu.
Tịch Yếm hơi hơi nghiêng đầu, không trực tiếp trả lời vấn đề của cậu, mà là đem tầm mắt nhàn nhạt dừng trên hai chân trần trụi của cậu.
"Thay em ấy mang giày tới đây."
Bí thư Hình nghe xong lập tức đáp vâng, sau đó xoay người rời đi.
Lời này khiến cho Bách Nhạc có chút không được tự nhiên mà vặn vẹo chân, rõ ràng nhìn ra là ánh mắt cực kì lãnh đạm, nhưng không biết vì sao dừng ở trên mu bàn chân của cậu, luôn có một loại cảm giác sắp bị bỏng cháy vậy á.
Tịch Yếm nhìn bộ dáng xấu hổ của cậu, không giống lúc trước mà là nhẫn nại tính tình hỏi ngược lại: "Em nói xem vì sao tôi phải tới đây?"
Bách Nhạc giật mình, nghe hiểu được y nói, thì một chút hy vọng xa vời nho nhỏ này cũng tan biến luôn, nhưng vẫn là có chút không cam lòng nói: "Anh làm sao mà biết được nha?"
Mặc kệ là việc cậu mang thai hay là cậu chạy tới chỗ này, làm sao cái gì y cũng đều biết hết vậy chứ.
Tịch Yếm không có chính diện giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: "Tôi cái gì cũng biết, cho nên không cần giấu giếm tôi, càng không cần nói dối tôi."
"Tứ gia, giày mang đến rồi."
Bách Nhạc nhìn giày thể thao màu trắng trong tay Bí thư Hình, vội vàng nói: "Cho tôi đi."
Bây giờ, cậu mới cảm thấy lòng bàn chân lạnh lẽo, đầu cũng choáng váng theo, nếu dùng tay sờ thì hẳn là có thể phát hiện cái trán nóng đến dọa người.
Bí thư Hình lại không nghe lời mà đưa giày cho cậu, nhưng lại quay đầu nhìn Tịch Yếm, chờ y căn dặn.
Tịch Yếm vươn tay, Bí thư Hình ngẩn ra, ngay sau đó lập tức đưa giày qua.
"Lại đây."
Bách Nhạc sửng sốt vài giây mới phản ứng lại là y muốn làm cái gì, y vậy mà muốn đi giày cho mình hở?!
Vì sao cà?
Nhìn giày thể thao mà Tịch Yếm cầm trong tay, sắc mặt Bách Nhạc cực kì phức tạp, do do dự dự mà đi về phía trước.
"Nhấc chân."
Bách Nhạc ngoan ngoãn làm theo, còn đánh bạo mà chống tay lên bả vai của Tịch Yếm, hơi hơi cúi đầu nhìn y, chỉ tiếc là nhìn không thấy được sắc mặt của y.
Bách Nhạc một bên dựa vào y để chống đỡ trong lượng thân thể của mình, một bên lại mặt mày nhăn nhúm mà suy nghĩ.
Hơn nửa ngày, cậu mới đột nhiên lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, có chút kinh ngạc nói.
"Chẳng lẽ anh là đang lấy lòng sao?"
Động tác trên tay của Tịch Yếm hơi dừng một chút, sau đó lại không phục lại thái độ bình thường, nhưng y cũng không có chính diện trả lời cậu, mà là ngước mắt nhìn cậu một cái.
"Đừng nhúc nhích."
Bách Nhạc lúc này mới dừng lại cái chân không an phận của mình.
Cậu cảm thấy Tịch Yếm nếu là vì đứa bé trong bụng cậu, thì thật cũng không cần như vậy đâu.
Tịch Yếm lại không có lỗi gì với cậu, đứa nhỏ này vốn dĩ chính là một cái ngoài ý muốn mà.
Hay là nói y cũng rất muốn đứa nhỏ này?
Nghĩ đến đây Bách Nhạc lại không bình tĩnh được, biết cậu nên giải thích rõ ràng một chút về cục diện phức tạp mà đứa nhỏ này có thể sẽ mang đến.
Nhưng mà khẩn trương vừa nãy thấy Tịch Yếm tới tìm mình rút đi, trạng thái phấn khởi cũng biến mất, lại chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, căn bản không có cách nào để suy nghĩ.
"Khó chịu..."
Sau khi nói xong, chính cậu cũng đều bị ngữ khí của mình dọa sợ, mềm mụp dọa người, giống như là đang làm nũng với người ta vậy á.
Tịch Yếm sắc mặt trầm trầm, nhìn thấy sắc mặt cậu khó coi, liền duỗi tay muốn đi sờ cái trán của cậu.
Bách Nhạc thân thể quơ quơ, duỗi tay kéo lấy ống tay áo của Tịch Yếm mới miễn cưỡng đứng vững được.
Vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm, ngay sau đó liền mất đi ý thức.
Chờ đến lúc tỉnh lại lần nữa, thì chóp mũi lại tràn ngập mùi nước sát trùng khó nghe, vừa mở mắt thì ánh vào mi mắt chính là trần nhà trắng tinh.
Bách Nhạc dùng tay sờ sờ cái trán, phát hiện không nóng bỏng như trước nữa, mới vừa nhẹ nhàng thở ra, thì liền nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh âm sột xoạt.
Cậu xoay người sang thì không khỏi ngẩn người, chỉ thấy Tịch Yếm đang ngồi ở bên giường.
Tuy rằng khuôn mặt của y vẫn như cũ, nhưng không biết vì sao cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không giống nhau.
Tịch Yếm thấy cậu tỉnh lại thì ánh mắt giật giật, cũng không có hỏi mấy câu vô nghĩa như em tỉnh rồi, mà là duỗi tay sờ cái trán của Bách Nhạc, dừng lại một hồi, sau đó đôi mày nhíu chặt hơi hơi giãn ra.
"Hạ sốt."
Tay của y rất lạnh lẽo, nhưng không chút nào khiến người khác phản cảm, sờ ở trên cái trán đang nóng thậm chí còn cực kì thoải mái.
Cho nên, Bách Nhạc cũng không có theo bản năng mà tránh đi.
Tịch Yếm lại ấn chuông trên đầu giường bệnh, không bao lâu liền có bác sĩ đi vào.
Hắn cẩn thận thay Bách Nhạc kiểm tra một chút, sau đó lại nói với Tịch Yếm nói: "Tịch tiên sinh xin yên tâm, thân thể cậu ấy đã không có gì đáng ngại nữa, chẳng qua cần phải nghỉ ngơi cho tốt mà thôi."
Chờ bác sĩ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Bách Nhạc và Tịch Yếm.
Tịch Yếm không nói lời nào, Bách Nhạc cũng cảm thấy không hiểu sao lại có chút xấu hổ.
Cậu muốn hỏi y, lại không biết phải dùng câu mở đầu nào mới là tốt nhất, rối rắm tới, rối rắm lui, không khí liền lâm vào trầm mặc hồi lâu.
"Anh đưa tôi về là muốn làm gì nha?"
Cuối cùng, Bách Nhạc vẫn lấy hết can đảm, đánh bạo nói thử.
Tịch Yếm hai tay nắm lấy nhau, ngón tay không chút để ý mà gõ xuống mu bàn tay.
"Em nói xem?"
Bách Nhạc giật mình, sau đó vỗ vỗ cái bụng của mình, thật cẩn thận nói: "Là bởi vì nó sao?"
Tịch Yếm bắt lấy cái tay đang vỗ vỗ bụng nhỏ, khẽ nhíu mày liếc nhìn Bách Nhạc một cái.
Tay của Bách Nhạc bị bắt lấy không thể động đậy, sau khi thấy rõ được biểu tình của Tịch Yếm thì không khỏi nghẹn lại.
Y đen mặt nhìn mình làm giề chớ, chỉ là vỗ vỗ thôi mà, hơn nữa cậu lại không dùng lực nữa cơ.
"Nhạc Nhạc!"
Cửa phòng bệnh mở ra, Ngô Tuyết Anh là người đầu tiên chạy vào trong, nhào vào trên người Bách Nhạc bắt đầu khóc nức nở, vừa khóc vừa không quên nắm lấy lỗ tai của Bách Nhạc.
"Con đã chạy đi đâu vậy hả? Thằng nhóc chết tiệt con chỉ biết làm mẹ lo lắng thôi."
"Đau đau đau!" Bách Nhạc vội vàng che lại lỗ tai bị nhéo