Ai cũng không biết ngày đó Tịch Yếm tạm dừng video hội nghị, rốt cuộc là bởi vì cái gì.
Mọi người ở đầu khác của video, chỉ nghe thấy tiếng cửa bị người không chút khách khí mà đẩy ra một phát.
Sau đó, liền thấy Tịch Yếm sắc mặt vốn dĩ lãnh đạm đang trách cứ người khác, lúc nhìn thấy người tới kia trong nháy mắt liền hơi giật mình, ngay sau đó thì màn hình tối sầm lại.
Người trong văn phòng đều cảm thấy không thể nghĩ ra được, cũng chẳng hiểu kiểu gì.
Cũng may không bao lâu sau video lại được kết nối lại, khuôn mặt của Tịch Yếm lại xuất hiện ở trên màn hình.
Mọi người muốn từ vẻ mặt của y nhìn xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng đáng tiếc chỉ phí công mà thôi.
Thần sắc của y so với lúc thường, thì cũng chẳng có bao lớn khác biệt.
Bách Nhạc ngoan ngoãn mà ngồi ở một bên nhìn y mở họp, trong tay vẫn đang nắm lấy tờ giấy hơi mỏng kia, đầu óc vẫn còn đang ở trong khiếp sợ.
Không nghĩ tới, phương pháp để Tịch Yếm thỏa hiệp vậy mà lại nhẹ nhàng như vậy luôn é.
Nghĩ đến đây, sống lưng của cậu không khỏi thẳng hơn rất nhiều, liếc liếc mắt nhìn Tịch Yếm một cái xong, lại nhịn không được mà cẩn thận thu hồi tầm mắt.
Nhưng mà cậu lập tức liền giật mình, hận không thể tự cho mình hai bàn tay.
Túng như thế làm gì cơ chứ, không phải vừa rồi mới nói phải lớn gan hơn một chút sao.
Tịch Yếm cũng không biết, trong nội tâm cậu lúc này đang hoạt động phong phú, lúc căn dặn xong một việc cuối cùng, liền kết thúc video hội nghị.
Y nhìn nhìn đồng hồ, sau đó mới đi đến chỗ Bách Nhạc, cúi đầu rũ mắt sờ sờ đầu của cậu.
Giống như là đang khen ngợi cậu kiên nhẫn nghe lời vậy, Bách Nhạc không thích phương thức này đâu, vì thế liền hơi hơi nghiêng đầu tránh đi.
Tịch Yếm giật mình nhìn bàn tay trống không của mình, Bách Nhạc thấy thế thầm nghĩ không tốt, liền vội vàng duỗi tay một phen nắm lấy tay y.
"Tui đói bụng rồi nè."
Tịch Yếm phục hồi tinh thần lại, nhìn cậu, ngữ khí nhàn nhạt: "Không phải mới ăn rồi sao?"
Bách Nhạc một nghẹn, nhưng vẫn cố đúng lý hợp tình nói: "Tui lại đói bụng nữa rồi, không được sao?"
Tịch Yếm đương nhiên không có khả năng không cho cậu ăn, ngược lại còn thực hy vọng cậu ăn uống tốt nữa.
Thể trọng hiện tại của Bách Nhạc so với những người cùng tháng thì nhẹ hơn rất nhiều.
Tứ chi của cậu cũng mảnh khảnh, nếu như không nhìn bụng, thì xác thật đều sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng cậu bị hỏng thai rồi cũng nên.
Những ngày trên đảo trong lúc vô tình thế nhưng đã đến lúc kết thúc, Bách Nhạc cảm thấy thu hoạch lớn nhất trong khi ở đây chính là học xong việc không phải thật cẩn thận nữa.
Cậu phải học được luôn cả việc không cần xem sắc mặt của Tịch Yếm nữa cơ.
Bởi vì có nguyên tác thêm vào, nên thái độ của Bách Nhạc đối với y vẫn luôn rất phức tạp, có chút sợ hãi rồi lại nhịn không được muốn hiểu biết y, mà cái đã biết này cũng uy hiếp cậu.
Cậu cảm thấy mình có tự tin rồi, không hề giống như trước kia chỉ cần một ánh mắt lạnh căm căm của Tịch Yếm quét tới, thì cậu liền lập tức trở nên túng lộc cộc nữa đâu.
Sau khi trở lại quốc nội, thì Bách Nhạc đương nhiên là phải ở tại dinh thự của Tịch Yếm.
Lúc trước cậu đã từng tới chỗ này, cứ luôn cảm thấy nơi này tử khí trầm trầm.
Cho dù là lúc có người hầu quét tước vệ sinh, thì cũng sẽ không phát ra một tí ti thanh âm nào cả, an tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy áp lực luôn.
Muốn nửa đời sau của cậu ở chỗ như vậy, thì Bách Nhạc chắc chắn sẽ cảm thấy không vui.
Vì thế, cậu liền đao to búa lớn quyết định cải tạo tòa dinh thự này một chút, ít nhất phải có cảm giác cho người ở mới được.
Tịch Yếm đối với mấy thứ này đều không để bụng, vì thế y liền mặc cậu lăn lộn.
Vừa lúc y cũng cảm thấy Bách Nhạc gần đây nhàn đến mốc meo, cả ngày đều chỉ nằm ở trên giường, giờ lại vừa vặn có thể hoạt động một chút.
Đầu tiên, Bách Nhạc tìm người chuyển hoa tươi mới nhất trong mùa này, sau đó tự mình mân mê cắm cho tốt rồi đặt ở trên bàn cơm.
Cuối cùng, cậu nhìn tác phẩm cắm hoa của mình, vừa lòng mà gật gật đầu.
Mà người hầu ở một bên nhìn mấy đóa hoa kiều diễm bị biến thành giương nanh múa vuốt kia, thì khóe miệng co rút, nhưng mà cũng không dám mở miệng nghi ngờ thẩm mỹ của cậu.
Sau đó, cậu lại bảo người thay toàn bộ rèm trong nhà.
Rèm lúc trước thuộc loại màu tối lại dày nặng, thoạt nhìn cực kì áp lực, thì giờ cậu đổi thành loại rèm màu nhạt lại nhẹ nhàng.
Thảm cũng tương tự như vậy, từ hoa văn phức tạp lúc trước đổi thành nguyên bộ cùng màu, bích họa treo trên tường cũng từ danh họa thế giới đổi thành vật trang trí khác.
Cuối cùng, nhìn nhà ở vừa được đổi mới toàn bộ, Bách Nhạc cảm thấy lúc này mới miễn cưỡng có cảm giác sinh hoạt nè.
Bởi vì nhà ở quá lớn, vật trang trí lạnh như băng sẽ chỉ càng khiến người khác cảm thấy áp lực mà thôi.
Cậu đang nằm ở trên ghế nằm ở thảm cỏ bên ngoài, trong tay còn cầm một quyển tập san tạp chí thời trang.
Chẳng qua bìa mặt kỳ này có chút lộ liễu, lúc Bách Nhạc nhìn thấy còn phải tấm tắc vài tiếng nữa cơ.
Vào đông Mặt trời khó được lúc xuất hiện, cả người đều phơi đến mơ màng sắp ngủ.
Bách Nhạc đang định đắp tạp chí lên trên mặt ngủ gật, bỗng nhiên liền nghe thấy một giọng nữ chói tai vang lên.
"Cậu là ai?"
Bách Nhạc đặt tạp chí xuống để lộ ra khuôn mặt của mình, nhìn người phụ nữ xuất hiện trước mắt.
Ước chừng khoảng bốn năm chục tuổi, tuy rằng bảo dưỡng không kém mẹ cậu, nhưng vẫn có thể từ trên khuôn mặt của bà ta nhìn ra được sự mỏi mệt.
Đàm Liên Tâm nhìn người không hiểu ra sao lại xuất hiện ở trong nhà bà ta lại còn đang phơi nắng này, thì cũng đang ngầm đánh giá.
Lúc tầm mắt dừng lại ở trên bụng nhỏ bị thảm lông che lại của cậu, thì không khỏi giật mình.
Vừa rồi bà ta thật sự không chú ý tới, không nghĩ tới cậu thế nhưng đã mang thai.
Bà ta lập tức liền nghĩ tới Tịch Yếm và con trai của Bách gia phụng tử thành hôn, thì không khỏi chau mày.
Cũng khó trách ngay từ đầu bà ta không nhận ra được, bởi vì bà ta thậm chí ngay cả hôn lễ cũng không được mời tham gia mà.
"Ngài là...!mẫu thân của Tịch Yếm sao?" Bách Nhạc đặt tạp chí xuống, hiển nhiên cũng nhận ra bà ta.
Đàm Liên Tâm lộ ra tươi cười miễn cưỡng, "Thì ra là Tiểu Bách à, ta chính là mẹ của Yếm Yếm.
Trước đó không lâu bởi vì sinh bệnh mới không tham gia hôn lễ của hai con, thật sự là ngại quá.
Quà tân hôn để lúc nào ta lại bù cho con."
Bách Nhạc đương nhiên có thể nhìn ra lời này của bà ta, là thật tình hay là giả ý, vì thế cũng giả bộ mà cười cười.
"Ngài đừng nói như vậy mà, cũng không phải là việc gì lớn đâu."
Đàm Liên Tâm lại cùng với Bách Nhạc cứng đờ hàn huyên vài câu xong, thì thật sự nói không nổi nữa, vì thế liền cầm