Trong phòng tắm sương mù mờ mịt, hơi nước chậm rãi lan tràn trên mặt kính mơ hồ hiện ra hai bóng người.
Bách Nhạc giống như một chiếc chim cút mà ngồi co ro ở trong bồn tắm, thoạt nhìn cực kì bất lực, đáng thương lại nhỏ yếu.
Tịch Yếm giơ vò hoa sen gội đầu cho cậu, động tác cực kì mềm nhẹ và kiên nhẫn.
Ngón tay lơ đãng xẹt qua vành tai cậu, da thịt trơn trượt lây dính bọt biển, khiến Bách Nhạc cảm thấy bên tai có chút phát ngứa.
Tịch Yếm chú ý tới, hơi hơi nhíu mày, ngay sau đó lại cầm khăn lông sạch tới chậm rãi lau lỗ tai của cậu.
"Còn ngứa sao?"
Bách Nhạc lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy thẹn đến mức hận không thể đem nửa khuôn mặt của mình, cũng vùi vào trong nước luôn cho rồi.
Tịch Yếm là như thế nào có thể làm được mặt không đổi sắc như vậy cơ chứ, cậu cảm thấy mình xấu hổ sắp chết rồi đây nè.
"Ngẩng đầu."
Tịch Yếm gội đầu sạch xong, liền duỗi tay hơi hơi nâng cằm Bách Nhạc lên, nhàn nhạt nói.
Bách Nhạc còn chưa kịp phản ứng, thì mình đã bị nửa cưỡng bách mà ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh kia của Tịch Yếm.
Chỉ thấy y nhìn chằm chằm Bách Nhạc một lúc lâu sau, không biết phát hiện ra cái gì, môi mỏng hơi hơi cong lên, lại duỗi tay xoa khuôn mặt của cậu, không nhanh không chậm nói: "Em đỏ mặt?"
Bách Nhạc yên lặng đem nửa khuôn mặt của mình lặn xuống, lộc cộc lộc cộc thổi ra mấy cái bong bóng.
Thấy Tịch Yếm vẫn nhìn chằm chằm mình như cũ, lúc này cậu mới không tình nguyện mà nổi lên, "Đây là bị nước hun đến ó."
Cậu cảm thấy thái độ của Tịch Yếm đối với mình, càng ngày càng cân nhắc không ra rồi.
Ngay từ đầu, cậu còn tưởng vốn là bởi vì đứa bé trong bụng mình.
Nhưng hiện tại trong lòng cậu, lại nhịn không được có một ý niệm hoang đường.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận đâu, nhưng mà cậu luôn không nhịn được mà nghĩ về phương diện kia luôn á.
Tịch Yếm nghe xong câu trả lời của cậu thì cũng không vội phản bác lại, trên tay y là xúc cảm tinh tế từ da thịt.
Hơn nữa, không hiểu sao lại có chút nóng bỏng.
Y cười như không cười nói: "Phải không? Khó trách tôi nói làm sao lại nóng như vậy."
Bách Nhạc bị y vuốt mặt, có chút không được tự nhiên mà quay mặt sang chỗ khác, "Ha ha đúng vậy, còn rất nóng nữa."
Tịch Yếm vẻ mặt ung dung mà thu hồi tay, thử thử độ ấm của nước trong bồn tắm.
Sau khi thấy nước đã có chút lạnh, liền nhàn nhạt nói: "Tôi đi lấy khăn tắm, em chờ tôi một chút."
"Tắm xong rồi sao?" Bách Nhạc có chút ngốc.
Tịch Yếm nói: "Em còn muốn chờ tôi tắm cùng sao?"
Bách Nhạc nghẹn tới mức mặt đỏ cả lên: "Đương...!đương nhiên là không phải rồi."
"Chờ tôi." Tịch Yếm lại sờ sờ đầu của cậu, lúc này mới xoay người rời đi.
Độ ấm trong phòng tắm rất cao, cái trán của cậu đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cậu bị ngâm đến choáng choáng vựng vựng, cầu mà không được mau chóng kết thúc đi.
Hơn nữa, ánh mắt Tịch Yếm nhìn cậu cũng cảm thấy không thích hợp lắm đâu, khiến cho bản năng cậu cảm thấy có chút nguy hiểm.
Cùng với ánh mắt trong trí nhớ buổi tối ngày đó, không hiểu sao lại có chút trọng điệp.
Qua vài phút, Tịch Yếm liền cầm theo khăn tắm một lần nữa đi vào phòng tắm.
Y bảo Bách Nhạc đứng lên, sau đó dùng khăn tắm khô ráo mềm mại nhẹ nhàng lau khô thân thể của cậu.
Bách Nhạc nhìn chằm chằm sườn mặt chuyên chú của Tịch Yếm, khuôn mặt nhỏ cũng nhăn nhúm lại, không biết lại đang suy nghĩ cái gì ở trong đầu.
Tịch Yếm cũng chú ý tới, vì thế liền trực tiếp hỏi ra, "Em đang suy nghĩ cái gì?"
Bách Nhạc giật mình, sau đó cẩn thận nói: "Anh xác định muốn tui nói ra hở?"
Tịch Yếm gật gật đầu.
Bách Nhạc nói: "Tui đang suy nghĩ, anh từ khi nào thì trở nên lưu manh như vậy á."
"Lưu manh?" Tịch Yếm tựa hồ chưa từng nghe qua ai dùng từ này để hình dung y, liền khẽ nhíu mày lặp lại một lần.
Bách Nhạc lại nhanh chóng nói: "Không được tức giận, là anh bảo tui nói cơ mà.".
Truyện Mỹ Thực
Tịch Yếm khóe miệng hơi cong lên: "Tôi không tức giận."
Y lại dùng khăn lông lau khô tóc cho cậu, sau đó liền muốn giúp Bách Nhạc mặc áo ngủ vào.
Bách Nhạc thấy y ngay cả cái này cũng muốn xử lí, liền có chút không được tự nhiên mà cự tuyệt nói "Không cần đâu, cái này tôi có thể tự mình làm được mà."
Cậu cảm giác bây giờ mình giống như búp bê Tây Dương vậy á, tùy ý y bài bố.
Hình dung càng chuẩn xác hơn chính là, Tịch Yếm đang đối đãi với cậu giống như đang đối đãi với một đứa bé, cái gì cũng không biết làm hết vậy á.
Tịch Yếm nghe cậu nói như vậy cũng không phản đối, chỉ đưa áo ngủ cho cậu, sau đó liền ra ngoài.
"Tôi ở bên ngoài chờ em."
Bách Nhạc hai ba cái liền mặc quần áo xong rồi, cậu nhìn mình ở trong gương, lại nhéo nhéo khuôn mặt của mình.
Cậu cảm thấy mặt của mình gần đây đều mượt mà hơn chút.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, bụng đã càng ngày càng lớn rồi, tính tính thời gian thì cũng được hơn sáu tháng rồi nhỉ.
Nghĩ đến chỉ còn khoảng bốn tháng nữa, là có thể nhìn thấy sinh mệnh nhỏ này, cậu liền có một loại kích động và khẩn trương gấp không chờ nổi.
Không biết bảo bảo lớn lên giống ai nhỉ, nếu đẹp trai giống như cậu thì tốt rồi.
Lúc Bách Nhạc thu dọn xong vào phòng ngủ, thì thấy Tịch Yếm đang ngồi ở đầu giường thử máy sấy, giương mắt thấy cậu xong, nhàn nhạt nói: "Lại đây."
Bách Nhạc ngoan ngoãn đi qua, ngồi ở trên mép giường.
Tịch Yếm giơ tay thử độ gió một chút, khẽ nhíu mày, tư thế này có chút không được tự nhiên, vì thế y liền nói: "Em nằm xuống đi."
Bách Nhạc ngẩn người: "Hả?"
Tịch Yếm kiên nhẫn lặp lại nói: "Nằm ở trên đùi của tôi."
Bách Nhạc đành phải trực tiếp mà nằm trên đùi của y, đôi tay giao nhau đặt ở trên bụng nhỏ, cả người cứng đờ giống như xác ướp vậy.
Tịch Yếm rũ mắt thấy tư thế quy quy củ củ này của cậu, trong mắt có ý cười lướt qua trong giây lát.
"Không cần khẩn trương như vậy."
"Tui có khẩn trương đâu." Bách Nhạc mạnh miệng.
Tạp âm từ máy sấy tóc che giấu mất thanh âm của cậu, Tịch Yếm lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu.
Ngón tay xuyên qua khe hở giữa những sợi tóc trơn trượt hơi lạnh.
Bách Nhạc bắt đầu có chút khẩn trương, sau đó là dần dần thả lỏng xuống.
Luồng gió ấm áp thổi trên da đầu cũng khiến người ta cảm thấy lười biếng, mí mắt trên dưới bắt đầu không ngừng đánh nhau rồi.
Tịch Yếm thấy cậu chậm rãi nhắm mắt lại, cũng chỉnh nhỏ độ gió của máy sấy trên tay xuống, độ lớn của tạp âm cũng theo đó mà hạ xuống.
Cảm giác tóc đã sấy khô không sai biệt lắm, lúc y đang chuẩn bị tắt máy sấy, thì liền thấy Bách Nhạc đang ở trên đùi mình giống như là bị chấn kinh mà mở choàng mắt.
"Làm sao vậy?" Tịch Yếm trầm giọng dò hỏi.
Bách Nhạc khó có thể tin mà chỉ vào bụng của mình, "Nó...!Nó vừa mới đá tui nè."
Tịch Yếm nghe xong thì thần sắc ngẩn ra.
"Thật đó." Bách Nhạc thần sắc có chút hoảng loạn,