Edit + Beta: ALice
Bách Nhạc cảm thấy thân thể của mình giống như là bị xé rách vậy, đau đến mức cậu muốn chết đi được luôn á.
Cố tình trong đầu lại cứ giống như hồ nhão vậy, căn bản không có cách nào suy nghĩ.
Trong lúc hoảng hốt, ý thức của cậu liền chìm vào một mảnh hải vực lạnh băng, xung quanh cũng là một mảnh đen tối.
Chẳng lẽ, cậu đã chết rồi sao?
Nghĩ đến khả năng này trong lòng cậu liền tràn ra khủng hoảng thật lớn, vậy Tịch Yếm phải làm sao bây giờ đây? Mình cũng chỉ vừa mới nhận rõ được tâm ý của bản thân, thì đã bỏ lại y một mình rồi.
Quan trọng nhất chính là, mình lại làm sao bây giờ? Đi vào thế giới không hiểu được này, cũng gặp được những thứ không thể hiểu được.
Vốn dĩ cho rằng mình sẽ mâu thuẫn, nhưng hiện tại phát hiện cậu sớm đã sa vào rồi, cậu sẽ không rời khỏi Tịch Yếm đâu.
Bách Nhạc cảm thấy trong lòng mình từng đợt đau đớn, muốn khóc cũng khóc không được.
Không biết qua bao lâu, đầu óc của cậu mới dần dần khôi phục năng lực suy nghĩ bình thường, ý thức cũng dần dần thanh tỉnh hơn.
Nhưng không biết vì sao, cậu lại không dám mở mắt ra, đại khái là bởi vì sợ hãi khi mình vừa mở mắt lại đến một thế giới khác, một thế giới không có Tịch Yếm.
Sau một thời gian dài xây dựng tâm lí, Bách Nhạc rốt cuộc cũng góp đủ dũng khí chậm rãi mà mở to mắt.
Ánh vào mi mắt chính là trần nhà trắng tinh, chóp mũi là hương hoa thơm ngào ngạt, trong đó loáng thoáng còn lẫn vào mùi nước sát trùng.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi."
Ý thức còn chưa hoàn toàn thu hồi, thì bên tai liền vang lên một giọng nữ vì mừng quá mà khóc.
"Mẹ..." Thanh âm của Bách Nhạc còn có chút suy yếu.
"Nhạc Nhạc, con không sao chứ?" Ngô Tuyết Anh nắm lấy tay cậu.
Tầm mắt của Bách Nhạc rốt cuộc cũng hoàn toàn khôi phục thanh minh, ánh mắt của cậu tìm kiếm khắp nơi trong phòng bệnh, cuối cùng liền dừng ở trên người Tịch Yếm đang đứng thẳng ở một bên.
Tầm mắt của hai người giao nhau giữa không trung, Tịch Yếm lập tức đã biết tâm tư của cậu, liền tiến lên nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu.
"Không có chuyện gì, rất khỏe mạnh."
Bách Nhạc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, phòng bệnh chen đầy người, không riêng chỉ có người của Bách gia, thậm chí ngay cả Tịch lão gia tử cũng xuất hiện.
Ông khó được mà không nói nhiều, thấy Bách Nhạc tỉnh lại, liền đuổi những người khác đi, chỉ để lại hai người Tịch Yếm và Bách Nhạc.
Hiệu lực của thuốc tê dần dần qua đi, Bách Nhạc cảm thấy miệng vết thương bắt đầu đau lên.
Cậu duỗi tay kéo kéo vạt áo sơmi của Tịch Yếm, đau đến hút một ngụm khí lạnh, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng nói: "Để em nhìn xem."
Tịch Yếm ngồi xổm xuống dưới, xoa mái tóc đen nhánh của cậu, ôn thanh nói: "Bảo bảo hiện đang ở trong lồng ấp."
Bách Nhạc hơi hơi mở to hai mắt, "Làm sao lại ở trong lồng ấp, không phải anh nói nó rất khỏe mạnh sao?"
Tịch Yếm thấy cậu bắt đầu khẩn trương, vì thế liền nhanh chóng trấn an nói: "Xác thật rất khỏe mạnh, không có bất cứ bệnh tật nào hết.
Chẳng qua là bởi vì sinh non, cho nên cân nặng so với những đứa trẻ khác nhẹ hơn một ít.
Nhưng mà em không cần quá lo lắng, chỉ cần điều trị và nuôi nấng cho tốt, thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì cả, rất nhanh liền sẽ theo kịp cân nặng của trẻ con bình thường."
Y khó được kiên nhẫn mà nói một câu dài như vậy, Bách Nhạc nghe y giải thích xong, thì mới hơi yên tâm.
Nhưng mà cậu vẫn nhịn không được luôn mãi xác nhận: "Anh bảo đảm sẽ không có bất cứ vấn đề gì chứ?"
Tịch Yếm gật gật đầu: "Tôi bảo đảm."
Bách Nhạc lúc này mới không có lại truy vấn việc này nữa, lại nói: "Em có thể đi xem nó không?"
Tịch Yếm lắc đầu: "Không được, hiện tại thân thể của em còn chưa khôi phục, chờ thân thể tốt hơn một chút lại đi xem."
Bách Nhạc chưa từng có gấp không chờ nổi như vậy, cậu rất muốn biết sinh mệnh nhỏ mà chính mình dựng dục ra này có bộ dáng thế nào.
Chẳng sợ chỉ là nghe thấy tiếng khóc thôi, cũng đã khiến cậu vô cùng thỏa mãn rồi.
"Anh xem rồi sao?"
Tịch Yếm khóe miệng khẽ nhếch, rốt cuộc từ trên khuôn mặt gợn sóng bất kinh kia toát ra vài tia vui sướng.
"Xem rồi."
Bách Nhạc vội vàng hỏi: "Lớn lên thế nào? Có xấu hay không?"
Tịch Yếm nhìn nhìn cậu, hình như là cảm thấy có chút bất đắc dĩ: "Mới vừa sinh ra, làm gì có cái gọi là xấu hay đẹp."
"Làm sao lại không chứ, mẹ em từng nói lúc em vừa mới sinh ra là trong trắng lộ hồng nè.
Lông mi lại dài, xinh đẹp đến mức còn tưởng là bé gái nữa ó."
Tịch Yếm cười cười: "Vậy hẳn là giống em."
Bách Nhạc lập tức mặt mày hớn hở, vẻ mặt thỏa mãn: "Giống em thì tốt, tốt nhất là tính tình cũng giống như em, như vậy thì liền càng hoàn mỹ rồi."
Tịch Yếm lắc đầu, cũng không muốn cùng cậu so đo cái này, mà chỉ thay cậu dịch dịch góc chăn.
Bách Nhạc tầm mắt lại dừng ở trên vai của y, "Vết thương của anh như thế nào rồi?"
Tịch Yếm nói: "Không có gì trở ngại, miệng vết thương vốn dĩ cũng không sâu."
Bách Nhạc trừng mắt liếc y một cái, "Vậy mà anh còn gạt em."
Tịch Yếm xoa xoa đầu cậu, ngữ khí giống như là đang dỗ dành bé con vậy, mang theo hương vị dung túng yêu chiều.
"Xin lỗi."
Y dừng một chút, lại chậm rãi nói: "Câu nói mà em nói kia..."
Bách Nhạc vừa nghe liền biết y là đang nói đến câu nào, lập tức xấu hổ cắt ngang lời y, hận không thể vùi đầu vào trong chăn luôn cho rồi.
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa mà." Cậu cảm thấy mặt của mình nóng đến dọa người, lúc ấy mình vậy mà còn bị dọa cho khóc nữa cơ đấy.
Tịch Yếm bật cười nhìn cậu, duỗi tay muốn xốc chăn lên, liền bị Bách Nhạc gắt gao nắm lấy.
"Đúng rồi! Người kia thế nào rồi?" Bách Nhạc bỗng nhiên lại nghĩ tới cái kẻ tập kích bọn họ kia.
Nếu gã xảy ra chuyện gì, vậy mình không phải trở thành tội phạm giết người rồi sao.
Nhắc tới người kia thì đáy mắt Tịch Yếm liền lạnh lùng, nhưng mà cũng không để cho Bách Nhạc phát giác.
Y vẫn như cũ hơi hơi cong môi, dường như không có việc gì mà nói: "Em không cần lo lắng cái này, tôi sẽ xử lý tốt."
Lần này may mắn tìm người tới kịp thời, lúc trước y vì để ngừa vạn nhất cũng mang theo đoàn bác sĩ chuyên môn.
Lái xe đến bệnh viện gần nhất dùng tốc độ nhanh nhất thì cũng mất hai mươi phút, cho nên không có gì trở ngại.
Nhưng mà cho dù là như thế này, thì y cũng cực kì hối hận.
Y không dám nghĩ đến, nếu ngay lúc đó người khác tới chậm một bước sẽ như thế nào.
Nếu như Bách Nhạc và đứa bé trong bụng, thật sự có chuyện gì lỡ như, thì chính y sẽ làm ra chuyện gì y cũng không biết nữa.
Lý Kinh không có khả năng một mình làm được việc này, hơn phân nửa là Tịch Đức Phong cũng tham dự trong đó thay gã đánh yểm trợ, bằng không người bên cạnh y cũng không có khả năng không phát hiện ra được.
Tịch Yếm khóe miệng hơi hơi cong lên, nhưng trong ánh mắt lại là một mảnh lạnh băng.
Nếu có người cực kì hiểu biết y ở đây, nhìn thấy vẻ mặt này của y, liền biết là y thật sự tức giận.
Bách Nhạc nếu thấy thì hẳn là cũng có thể phát giác ra được, nhưng cậu hiện tại một lòng một dạ bổ nhào vào trong điện thoại mà thôi.
Tịch Yếm hơi hơi nhíu mày, "Em vừa mới tỉnh lại, đừng nghịch điện thoại."
Bách Nhạc giơ giơ lên cái di động ở trong tay, "Em đang xem quần áo cho bé con nè."
Tịch Yếm nói: "Không phải đã mua rồi sao?"
Bách Nhạc quơ quơ ngón tay, nghiêm trang nói: "Không đủ đâu, em mới mua đến 6 tuổi à."
Tịch Yếm thấy cậu như vậy thì không nhịn được mà bật cười, lúc y nhận thấy được miệng của mình lại nhẹ nhàng cười lên như vậy, thì không khỏi khẽ giật mình.
Y cũng không biết bản thân từ khi nào, lại cười nhiều như vậy nữa.
"Em nghỉ ngơi trước đi, nếu không thoải mái liền rung chuông, sẽ có bác sĩ tới.
Tầng lầu này rất an tĩnh, sẽ không có người ồn ào đến em đâu."
Sau khi y nói xong, lại dừng một chút, "Nếu em muốn nói chuyện với tôi, thì liền gọi điện thoại cho tôi."
Bách Nhạc hỏi y, "Anh muốn đi đâu vậy?"
Tịch Yếm sờ sờ đầu của cậu, "Ngoan, tôi đi xử lí một chút việc."
Bách Nhạc gật gật đầu, nhìn y rời đi.
Tịch Yếm muốn đi làm gì thì cậu có thể đoán được đại khái rồi.
Cậu cũng sẽ không đi ngăn cản, bỏi vì cậu cũng rất chán ghét cái người gọi là em trai của Tịch Yếm kia.
Thời gian dài nằm ở trên giường cũng không phải là một việc nhẹ nhàng gì, cũng may Bách Nhạc đều đã quen rồi.
Mang thai nhãi con xác thật là một việc rất vất vả, cậu bắt đầu nhớ lại thời gian dài như vậy, vừa nhớ tới chính là một phen nước mắt chua xót.
Ngay cả ở trên giường cũng không dám tùy tiện xoay người nữa, cũng may tất cả những thứ này đều đáng giá, bảo bảo rốt cuộc cũng đã bình an giáng sinh rồi.
Nghĩ đến sinh mệnh nhỏ đang ở trong lồng ấp kia, Bách Nhạc liền cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Cậu ngàn mong vạn mong đếm từng ngày có thể xuống đất, nhưng mà vẫn luôn bị Tịch Yếm ngăn lại.
Sau khi trải qua lần này, y tựa hồ rất lo lắng cho thân thể của mình, trước khi khôi phục hoàn toàn thì không cho cậu tùy ý đi lại.
Đêm trước khi xuất viện, thì Bách Nhạc rốt cuộc cũng có thể thấy được bé con nho nhỏ rồi.
Hơn nữa, không phải là nằm trong lồng ấp, mà là được đưa đến tận tay.
Nhìn bảo bảo nho nhỏ trong lồng ngực, làn da trắng trắng mềm mềm, một đầu tóc đen nhánh bóng loáng.
Lông mi nhỏ dài nồng đậm, môi khẽ nhếch, đang an tĩnh mà ngủ, hồn nhiên không biết mình đang bị người khác đánh giá.
"Anh không gạt em, thật sự không xấu á." Bách Nhạc cười híp mắt mà nhìn Tịch Yếm.
"Cái thằng nhóc này." Ngô Tuyết Anh ở một bên oán trách nói: "Thật sự là không lớn lên được, mới vừa sinh ra đều giống