Có lẽ đây là nhà của một thợ săn nên mới có các chiến lợi phẩm từ những con thú mà họ đã giết.
Tử thần đưa một mình cô đến cái nơi hoang dã này là muốn làm gì? Lẽ nào đây là nhà của tên ác ma độc ác kia sao?
Người chủ trong căn nhà mang một tách trà đến mời cô uống.
Bây giờ Hạ Lưu Ly mới để ý đến dáng người của cô gái trước mắt.
Mái tóc vàng bóng mượt, đôi mắt vô hồn không cảm xúc, trông như một con rối đang bị điều khiển vậy.
Thế nhưng khuôn mặt của cô gái đó phải nói là cực phẩm, trông thật sự rất xinh đẹp.
Hạ Lưu Ly vui vẻ nhận lấy tách trà của cô gái rồi thuận miệng hỏi cô:
"Vậy...!không biết cô tên gì nhỉ? Cô sống một mình ở đây sao?"
Cô gái ấy đáp: "À...!tôi tên là Mộng Dao, tôi sống cùng với chồng của tôi."
Hạ Lưu Ly gật đầu, uống thử tách trà của Mộng Dao.
Mùi hương thật sự rất ngon và đậm hương của mộc thảo.
Không khí trong căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
Mộng Dao cứ nhìn cô chằm chằm, không hề nói một lời nào.
Nếu Hạ Lưu Ly không hỏi gì thì cô ấy vẫn sẽ trầm lặng mà nhìn cô uống trà một cách kì lạ.
Điều này làm cho cô có chút rợn tóc gáy.
Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Mộng Daocũng nhanh chóng đi ra mở cửa.
"Anh về rồi sao? Nhà chúng ta đang có khác đấy."
Người đàn ông có thân hình cao lớn cùng với mái tóc đen tuyền, trong tay cầm một khẩu súng săn bước vào trong nhà.
Đôi mắt đỏ như máu, vết sẹo lớn trên mặt anh ta làm cho Lưu Ly có chút sợ hãi.
Dù sao đó cũng là chủ nhà, cô cũng phải gẳng gượng mà mỉm cười chào hỏi:
"Xin chào, chắc anh là chồng của cô Mộng Dao nhỉ? Tôi đi lạc nên muốn trú lại một đêm ấy."
Anh ta liếc mắt nhìn cô một cách hung tợm, tuy nhiên giọng nói của anh ta lại nghe như đang giễu cợt con mồi vậy:
"Ồ, ổn thôi, cô cứ ở lại thoải mái."
Nói xong, anh ta lặng lẽ đi xuống tầng hầm dưới nhà.
Xung quanh anh ta thoang thoảng mùi của ác ma, làm cô rất hiếu kì về cái tầng hầm tối ấy.
Hạ Lưu Ly mở lời hỏi cô vợ:
"Tôi sẽ ngủ ở tầng hầm à?"
Mộng Dao mỉm cười đáp: "Không, chúng tôi có phòng dành cho khách mà! Mời cô đi theo tôi!"
Mộng Dao dẫn cô đi lên lầu, bên trên có hai căn phòng ngủ, một phòng cho Hạ Lưu Ly còn phòng kia là của Mộng Dao.
Hạ Lưu Ly vui vẻ cảm ơn cô rồi bước vào phòng của mình, khóa chặt cửa lại.
Bên trong có một chiếc giường nhìn rất mới, cùng với một cái tủ nhỏ ở đầu giường.
Tuy nhiên phòng này khá ngột ngạt vì nó không có cửa sổ để thoáng khí.
Hạ Lưu Ly đến cái tủ nhỏ ấy, cô mở ra xem thử bên trong có gì không.
Nó trống rỗng không chưa bất cứ cái gì.
Lúc này cô mới nhẹ người một chút, vì bây giờ trong này chỉ có một mình cô,