Hạ Lưu Ly lúng túng đỡ anh ngồi dậy.
Trục Đông Quân lúc này đã rơi vào hôn mê sâu, không thể tiếp nhận thông tin bên ngoài được.
Nữ hoàng Jingle bells thoát khỏi lồng sắt, tiến đến bên cạnh Trục Đông Quân, cô ấy liếc nhìn vết thương trên tay của anh mà cảm thán:
"Thật tàn nhẫn! Ngài ấy đã bị trúng độc của bọ cạp ngàn năm, vậy mà vẫn có thể chiến đấu với tên ác ma kia, đúng thật không thể xem thường."
Hạ Lưu Ly lo lắng gặng hỏi: "Vậy có thuốc giải không?"
Jingle bells đáp: "Có, ta sẽ cứu anh ta, dù sao anh ta cũng thay ta gi.ết chết tên cầm thú kia."
Hạ Lưu Ly cúi đầu cảm ơn: "Vậy thì làm phiền nữ hoàng rồi!"
Hạ Lưu Ly đặt Trục Đông Quân xuống theo chỉ thị của Jingle bells.
Chỉ thấy nữ hoàng chạm nhẹ vào vết thương của anh, tia sáng ấm áp liền xuất hiện, chói sáng khắp căn hầm.
Trong nháy mắt, một bông hoa hồng mọc lên từ miệng vết thương, rễ noa đâm sâu vào mạch máu, hút hết chất độc ra ngoài.
Chỉ vài phút sau, độc đã được hút hết hoàn toàn, cũng vì thế mà hoa hồng cũng chết héo theo vì chất độc.
Jingle bells tạo ra một quận băng màu trắng bằng mái tóc bạc dài thướt tha của người, quấn chặt miệng vết thương lại, ngăn máu chảy ra và phòng trừ bị nhiễm trùng.
Nữ hoàng đứng dậy nhìn về phía Hạ Lưu Ly.
Cô ấy bay đến trươc mặt cô, cũng động tác vừa rồi để trị thương cho cô.
Tuy nhiên, cơ thể Hạ Lưu Ly lại từ chối tiếp nhận, cứ trồng hoa vào miệng vết thương là nó lại chết ngay lập tức.
Bắt buộc, Jingle bells chỉ có thể làm máu ngừng chảy mà thôi.
"Thực sự xin lỗi vì ta chỉ có thể giúp đỡ hai người được tới đây."
Hạ Lưu Ly mỉm cuời, "Không sao, không sao, như vầy là ổn rồi, cảm ơn nữ hoàng nhiều."
Mí mắt Trục Đông Quân khẽ động, làm cho các tinh kinh khác sợ hãi bay hết ra ngoài theo cái lỗ lớn ở trên trần nhà.
Nữ hoàng cũng cúi đầu chào tạm biệt cô:
"Đã đến lúc ta phải đi rồi! Hẹn gặp lại cô sau."
"Ừm." Cô gật đầu, tạm biệt nữ hoàng.
Cô ấy bay ra ngoài cùng với thần dân của mình.
Hạ Lưu Ly khá thắc mắc, sao họ lại rời đi nhanh đến như vậy.
Chẳng lẽ sợ Trục Đông Quân sẽ ăn thịt họ giống như Nhị Thần Đẳng sao? Mà cũng không trách được họ, trải qua cuộc thảm sát đẫm máu như thế thì ai rồi cũng sẽ có bóng ma tâm lý trong lòng mà thôi.
Lúc này, Trục Đông Quân cũng đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê sâu vừa nãy.
Anh đứng dậy nhìn vào vết thương đã được xử lý cẩn thận của mình.
"Là tinh linh chữa trị cho ta sao?"
Hạ Lưu Ly đáp: "Đúng vậy, nhờ họ nên anh mới sống được đó."
Trục Đông Quân im lặng sau lời nói của cô.
Anh trực tiếp ôm lấy eo cô, tung đôi cánh của bản thân bay ra khỏi cái nơi sập xệ bẩn thỉu này.
Lần đầu