Thấy Hạ Lưu Ly không nói gì thêm, anh mới yên tâm mà thả Hạ Lưu Ly khỏi cái ghế gỗ kia.
Cô liếc mắt nhìn về phía cái cửa rồi lại nhìn anh, “Vậy cái cửa đó mở được chưa vậy?”
Trịnh Tĩnh Lẫm tự tin cầm lấy thanh kiếm cổ vừa mới đâm lên, sau đó đi về hướng cái cửa cứng ngắc kia.
Chỉ thấy anh vung cây kiếm lên, chém ngang cánh cửa, làm cho nó nát thành nhiều mảnh, rơi lộp bộp xuống sàn nhà.
Động tĩnh nãy của anh cũng khá lớn, nên đã thu hút sự chú ý của Trục Đông Quân.
Buổi họp cũng vừa đúng lúc kết thúc, anh nhân lúc rảnh rỗi này đi xuống chỗ của Hạ Lưu Ly xem thử.
Trục Đông quân búng tay một cái, một lỗ hổng không gian mở ra dẫn thẳng tới căn hầm ở dưới công ty.
Trước mặt anh là một đống bừa bộn do cô và Trịnh Tĩnh Lẫm gây ra.
Mấy cái vặt vãnh này chẳng thể làm anh cáu lên, chỉ khi nhìn thấy Hạ Lưu Ly và Trịnh Tĩnh Lẫm hai người đang nắm tay nhau tạo thành một vòng tròn nhỏ, xoay vòng vòng trong căn hầm của anh thì trong lòng anh mới thấy tức tối.
Trục Đông Quân lớn tiếng hỏi:
“Hai người đang làm gì đấy? Tôi thuê hai người đến dọn dẹp chứ không phải đến để đập nát cửa phòng.”
Lúc này.
Hai người mới phát giác ra sự có mặt của Trục Đông Quân.
Hạ Lưu Ly thấy anh nóng giận như thế liền lên tiếng giải thích:
“Không phải đâu, là do dị vật nó chặn cửa lại nên bọn tôi mới giã nát cái cửa ấy mà.”
Mặc dù đang nói chuyện nhưng hai tay của Hạ Lưu Ly và Trịnh Tĩnh Lẫm vẫn nắm chặt lấy nhau, điều này làm cho anh càng thấy ngứa mắt hơn.
Giọng của anh cũng trở nên cáu hơn:
“Vậy à? Thế hai người dọn đống này đi, Trĩnh Tĩnh Lẫm, anh sẽ phải đền thêm tiền sửa cửa này đấy.”
Nói xong, Trục Đông Quân cũng rời đi trong nháy mắt, để lại hai con người bất lực nhìn đống đổ nát dưới sàn nhà.
Hai người liếc mắt nhìn nhau mới nhận ra khoảng cách của cả hai thực sự quá gần và hai tay còn nắm nữa.
Trịnh Tĩnh Lẫm ngại đến đỏ mặt, nhanh chóng rút tay về.
“Xin lỗi, tại vui quá nên tôi không để ý.” Anh nhỏ giọng xin lỗi cô.
Hạ Lưu Ly cũng chẳng để ý đến mấy cái đụng chạm nhẹ này, dù sao thì bây giờ hai người cũng đã là bạn bè với nhau rồi, nắm tay ăn mừng cũng đâu phải chuyện lạ hay hiếm hoi gì đâu.
Cô chỉ thắc mắc một điều là tại sao khuôn mặt của anh lại đỏ như trái cà chua vậy?
Cô tiến đến vỗ nhẹ vào vai Trịnh Tĩnh Lẫm, “Không sao, không sao, mau dọn dẹp đi, tôi đói lắm rồi.’
Được cô động viên, Trịnh Tĩnh Lẫm cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, không còn ngại ngùng như vừa nãy nữa.
Anh nhanh chóng cùng Hạ Lưu Ly dọn dẹp căn hầm một lần nữa.
Với sức lực của hai người, cái phòng đã được dọn dẹp xong xuôi.
Hai người cùng nhau