Trục Đông Quân vẫn nhắm chặt hai mắt lại, không hề hé ra một chút nào.
Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, đẩy theo luôn cơ thể Hạ Lưu Ly.
Khoảng cách lúc này của hai người thực sự rất gần nhau, cảm giác hơi ấm cả hai ngày càng được tăng lên, không hề có dấu hiệu giảm xuống.
"Ngươi ngồi yên, ta sẽ bế ngươi lên giường."
Ngữ khí trong lời nói của Trục Đông Quân không còn lạnh ngắt như lúc nãy nữa, mà nó phá trộn thêm chút sự dịu dàng và trìu mến.
Anh đứng dậy bế cô đặt lên giường như một nàng công chúa.
Hạ Lưu Ly cũng nhanh chóng quấn cái chăn lại, để không cho anh nhìn thấy.
Cơ thể đã được bọc kín thì cô mới lên tiếng nói chuyện:
"Anh có thể mở mắt ra được rồi đấy!"
Đôi mắt sắc bén của anh mở ra, ánh mắt liếc nhìn về phía cô đang ngồi ở trên giường.
Bởi vì cái chăn nó chỉ quấn vỏn vẹn ở ngang phần ngực mà thôi nên anh có thể thấy rõ được mấy nốt đỏ ở trên cổ và bắp tay của Hạ Lưu Ly.
Lúc này, đầu óc anh vẫn rất hoang mang mà hỏi cô:
"Hôm qua cô bị muỗi tấn công à?"
Nghe câu hỏi vô tri này của anh mà Hạ Lưu Ly muốn tức sôi máu lên.
Cô muốn ngay lập tức đấm thẳng vào mặt tên đại ác ma vì có vẻ anh ta chưa tỉnh ngủ thì phải.
Suy nghĩ thì suy nghĩ thế thôi chứ với sức mạnh hiện tại của cô thì sao có thể đấu lại anh ta.
Hạ Lưu Ly cố nén cơn giận mà trả lời anh:
"Không phải, cái này là vết cắn mà hôm qua anh để lại đó! Căn chi chít không chừa chỗ nào luôn, chả hiểu nổi anh cắn không mỏi miệng à?"
Trục Đông Quân lúc này mới được thông não hoàn toàn.
Vì là một trai tân và độc thân suốt hàng trăm năm nên anh không rành về mấy cái này cho lắm.
Câu trả lời dứt khoát của cô đã khiến cho đại ác ma băng lạnh phải đỏ hết cả mặt lên.
Không khí căn phòng bất chợt trở nên ngột ngạt và khó thở hơn.
Hai người cứ im lặng trong căn phòng đó mà không nói tiếng nào với nhau.
"Rầm...!"
Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, mạnh đến nỗi cái cửa cũng bị nứt vào chỗ.
Hạ Lưu Ly và Trục Đông Quân chưa kịp phản ứng lại thì đã bị tiếng quát thất thanh của quản gia làm cho chói tai:
"Chủ nhân, sao người có thể thất trách như thế! Tự nhiên đưa con quỷ dị hợm vào phòng ngủ của tôi làm gì? Người hết trò để bày rồi à? Muốn giết tôi thì một đao là xong, tại sao lại đưa nó đến chỗ tôi chứ?"
Trục Đông Quân sực nhớ ra là hôm qua có thấy một con quái vật xuất hiện ngoài cửa sổ, nhưng không hiểu sao sau khi hút máu của Hạ Lưu Ly xong thì lí trí của anh liền biến mất, chỉ còn lại một khoảng trống, không thể nhớ ra được.
Trục Đông Quân quay lại hỏi quản gia:
"Ta có làm thế sao? Sao ta không nhớ gì hết vậy?"
Nghe câu trả lời