Trong thời gian đang xử lý tài liệu bị dồn lại vào hai đêm hôm trước thì trái tim Trục Đông Quân bỗng dưng đau nhói vô cùng.
Anh phải dừng lại tất cả công việc mà mình đang làm, đau nhói mà ôm chặt lấy ngực trái của bản thân.
Cảm giác giống như bị ai đó bóp lấy trái tim anh vậy.
Đúng lúc này, Viễn Băng Băng mang tài liệu đến, nhìn thấy anh có biểu hiện lạ thường liền nhanh chóng chạy đến hỏi thăm anh:
"Trục Đông Quân, anh ổn chứ? Anh đau ở đâu à? Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?"
Lúc này, trái tim anh lại không còn đâu nhói như vừa nãy nữa, cơ thể anh cũng đã trở lại bình thường.
Trục Đông Quân đần người ra một lúc, anh không hiểu tại sao cơ thể mình lại có các biểu hiện lạ đến như vậy và một điều quan trọng hơn nữa là khế ước giữa anh và Hạ Lưu Ly đã bị gián đoạn, không thể cảm nhận được sự hiện diện của dối phương nữa.
Viễn Băng Băng đứng bên cạnh mà lo lắng dìu anh ngồi xuống ghế sofa, "Anh hết đau chưa?"
Trục Đông Quân trấn tĩnh lại cảm xúc của bản thân mà trả lời cô: "Tôi không sao, cô có thể rời đi được rồi."
Nghe câu nói tuyệt tình này của anh mà trong lòng cô lại đau như cắt.
Cô tức giận quát lớn vào mặt anh:
"Tôi có lòng tốt hỏi thăm sức khỏe của anh, vậy mà anh lại có thái độ với tôi sao?"
Trục Đông Quân lạnh lùng đáp: "Tôi không khiến cô phải hết lòng vì tôi, đó là cô tự nguyện, không liên quan đến tôi."
Viễn Băng Băng bị anh chặn họng không thể nói thêm được gì nữa.
Bởi thực sự lý lẽ của anh rất chính đáng, chẳng có gì để phản bác được cả.
Lý lẽ hay, thẳng thắn nhưng nó cũng như một con dao sắc nhọn đâm từng nhát vào trái tim cô.
Nếu như mọi ngày thì cô sẽ giận dỗi mà rời đi luôn, nhưng hôm nay cô lại có biểu hiện rất lạ.
Cô ngồi xuống cạnh anh, vắt chéo chân mà hùng hổ nói:
"Hôm nay tôi không đi đâu hết! Tôi sẽ ngồi đây canh chừng anh."
"Khế ước giữa tôi và Hạ Lưu Ly bị chặn lại là do cô giở trò đúng chứ?"
Bị anh nói trúng tim đen, Viễn Băng Băng cũng chẳng thèm phản bác mà trả lời ngay: "Không sai! Là tôi gài bẫy con hồ ly tinh đó đấy! Anh muốn giết tôi sao?"
Trục Đông Quân biết rõ một điều đó chính là với sức mạnh hiện tại của Viễn Băng Băng thì không thể đủ sức mà gián đoạn khế ước máu của anh được, chắc chắn sau lưng cô có người chỉ huy.
Trục Đông Quân đứng dậy, định mở lỗ hổng không gian để đến chỗ Hạ Lưu Ly một cách nhanh chóng.
"Tạch...!tach...!tạch...!"
Cho dù anh có búng tay bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cánh cổng cũng không thể mở ra.
Anh nhăn mày quay lại nhìn Viễn Băng Băng với ánh mắt sắc lạnh.
"Là ai giúp cô tạo kết giới chết tiệt này?"
Vốn dĩ sức mạnh của anh bị hạn chế là do Viễn Băng Băng đã tạo