“Vậy hành khách thì sao? Tôi nghe nói là họ chết hết rồi đúng chứ?” Hạ Lưu Ly nghiêm nghị hỏi cô ấy.
Sắc mặt cô nhân viên không còn tươi tắn như vừa nãy nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt khó xử, đượm nét buồn bã mà đáp lại cô: “Vâng đúng ạ, vì xảy ra sự cố nên trong khoang mất hết ôxi, mọi người cũng vì vậy mà chết hết.”
“Có bình cung cấp ôxi trong trường hợp đặc biệt mà, vậy mà hành khách không thể cầm cự được sao?”
Cô nhân viên lắc đầu thể hiện câu trả lời của mình.
Trước mắt của một con người bình thường thì đó chỉ là một vụ tai nạn bình thường có thể giải quyết qua loa và đền bù tiền bảo hiểm được.
Tuy nhiên đối với Hạ Lưu Ly thì đó là một vụ thảm sát do các linh hồn bị chết oan tạo ra.
Đó là thảm kích thứ hai, còn thảm kịch đầu tiên chắc chắn là một con dị vật cấp cao giở trò để những linh hồn đó làm việc giết người thay nó, còn nó chỉ cần ngồi chễm chệ ở một nơi khuất mà hưởng thụ.
“Tôi có thể lên máy bay xem thử không?” Hạ Lưu Ly ngỏ lời với cô nhân viên.
“Dạ được ạ, cô cứ xem tự nhiên ạ.”
Được cho phép, một mình Hạ Lưu Ly bước lên chiếc máy bay tràn đầy sát khí đó.
Bên trong khoang hành khách lại là cả một vùng sát khí nồng nặc, tiếng la hét đau khổ của mọi người vang lên không ngừng.
Cô cẩn thận triệu hồi thanh kiếm trắng, từng bước một đi trên dãy ghế hành khách trống vắng.
Cô có thể cảm nhận được mùi hắc vô cùng nồng ở phía cuối dãy ghế.
“Các người bị dị vật giết chết đúng chứ? Ta có thể giúp các người thoát khỏi sự trói buộc của nó, thay vào đó hãy cho ta biết vị trí mà nó đang ẩn nấp."
Không gian xung quanh cô bất chợt rơi vào sự im lặng đến đáng sợ.
Không còn tiếng khóc thảm thiết, cũng chẳng còn tiếng la hét điên cuồng của những hồn ma.
Trước mặt cô hiện lên một cô tiếp viên hàng không với cái xe đẩy đồ ăn đã cũ nát và rỉ sét.
Khuôn mặt thì nát tương không thể nhìn rõ được hình dạng, cơ thể đẫm màu máu đen đã khô từ lâu, từ từ bước đến trước mặt Hạ Lưu Ly.
"Cô...muốn mua thông tin hay đồ uống?"
Giọng nói của cô ta rùng rợn như đâm vào từng tấc da thịt của cô khiến cô run rẩy không thôi.
Cô lẩy bẩy lùi về sau, cổ họng không phát ra được âm thanh nào.
Nhưng nếu cô cứ tiếp tục tỏ ra yếu đuối như thế này thì sao có thể vực dậy, giết chết tra nam, bảo vệ những người xung quanh chứ! Cô cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc đang bị dạo động của bản thân.
Giọng nói trở nên kiên định mà đáp:
"Như tôi đã nói vừa nãy, xin cô hãy hợp tác."
Sự nhiệt tình và nghiên túc của cô lại được đáp lại bằng những tiếng cười khúc khích như trẻ con, vang vảng xung quanh.
Cái đầu của cô tiếp viên trước