Chính vì bảo vệ cô nên cũng đồng nghĩa với việc màn chắn bên ngoài bị cơ thể của cô hấp thụ, khi gặp nguy hiểm sẽ bật chế độ hủy diệt, tấn công mọi mối nguy hiểm trước mắt khi cô mất đi ý thức hoàn toàn.
Lúc này, cơ thể Hạ Lưu Ly đã nguội lạnh dần, khuôn mặt phờ phạc không còn sự sống.
Đôi mắt trở nên trống rỗng như một con búp bê gỗ.
Thế nhưng dù bị moi tim cơ thể của cô vẫn quỳ gối dưới sàn nhà không hề ngã xuống.
Một làn khói đen đặc xuất hiện, quấn bay hết lớp mái của chiếc máy bay.
Đằng sau làn khói dày đó chính là hình dạng ác ma của Trục Đông Quân với đôi cánh đen tuyền đang dang rộng trong không gian.
Sự xuất hiện của anh khiến cho Trịnh Tĩnh Lẫm khá ngạc nhiên vì hắn đã lập kết giới xung quanh máy bay rồi, vậy mà chỉ cần một cái đập cánh của Trục Đông Quân đã có thể phá hủy nó.
Nhưng ít nhất thì anh ta đã đến muộn, trái tim thần nữ đã bị lấy ra, anh ta đến chỉ có thể là để dọn tàn cục mà thôi.
Trục Đông Quân liếc mắt nhìn về phía Hạ Lưu Ly.
Cơ thể cô toàn là máu đang quỳ trước mặt hai tên khốn kiếp kia làm cho anh vô cùng tức giận.
Đôi mắt anh sáng lên, giọng nói gầm gừ của một con sói vang lên:
"Sao các người dám tổn thương cô ấy???"
Phía sau lưng hai bọn họ xuất hiện hai lỗ hổng không gian với lực hút đáng sợ làm cho cơ thể họ chậm rãi lùi về phía sau.
Trục Đông Quân nhanh chóng đáp xuống trước mặt Hạ Lưu Ly.
Anh run rẩy chạm vào cơ thể lạnh toát của cô.
Cổ họng anh nghẹn ngào mà gọi tên cô:
"Hạ Lưu Ly, sao cô lại ngốc như vậy? Sao lại đến đây một mình cơ chứ?"
Anh không còn cảm nhận được nhịp tim của cô nữa, cũng chẳng thể nhìn thấy đôi mắt hồn nhiên ngây dại cùng với nụ cười toả nắng của cô.
Trục Đông Quân đau đớn ôm chặt lấy cơ thể của cô vào lòng.
Một đại ác ma chưa từng biết khóc, vậy mà giờ anh lại rơi lệ không ngừng.
Đôi mày nhăn lại, thể hiện rõ sự hối hận và tiếc nuối.
Anh đã không thể bảo vệ được cô, đã không thể giúp cô nối lại trái tim được nữa.
Không phải là anh không đủ năng lực mà là do trái tim thần nữ đã mất đi màn bảo vệ, nếu không có nó thì sẽ không thể nối lại tim cho cô.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc là anh phải chấp nhận cô đã chết và rời xa anh mãi mãi.
Bên phía Bối Hạ Cảnh và Trịnh Tĩnh Lẫm, hai người họ đã dùng kiếm chém nát lỗ hổng không gian mà Trục Đông Quân đã tạo ra.
Bối Hạ Cảnh cũng không còn việc gì đáng để lo lắng ở đây nữa nên cũng đã rời đi trong yên lặng.
Bây giờ , trên chiếc máy may nát này chỉ còn lại mỗi Trịnh Tĩnh Lẫm, Trục Đông Quân và một cái xác vô hồn trong vòng