Trình Thâm thấy ý kiến về Nhiếp Tư Diệu ngày càng nhiều, anh sợ họ sẽ quá ám ảnh với vấn đề này mà quên đi buổi trình diễn.
Vì vậy anh giơ tay vỗ bàn nói: "Mọi người nếu không có việc gì thì có thể giải tán.
Nhiếp Tư Diệu, cô đi ra ngoài sau chuẩn bị cho tốt, đừng để chuyện này ảnh hưởng tâm lý."
Nghe vậy, Nhiếp Tư Diệu siết chặt tay mình, sau đó ngồi thẳng lưng, giữ bình tĩnh và bước ra ngoài.
Dù biểu hiện của cô vẫn bình tĩnh, nhưng mọi người có thể nhận ra bây giờ cô đang hoảng loạn.
Sau khi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ngay cả Hạ Mộng Hi không biết tại sao muốn ở lại, cũng bị Hạ Cẩm Ngôn kéo đi.
Trình Thâm đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, nhìn thấy vẻ mặt khó đoán của cô, anh nhẹ giọng nói: "Bây giờ em còn muốn ly hôn với anh sao? Anh vô tình nói ra những lời đó trong quán bar, mặc dù anh là một tên khốn kiếp nhưng anh nói anh hối hận, đó cũng là lời nói thật lòng."
Tuy hai người không nói rõ ràng, nhưng Hạ Nhiên vẫn là hiểu ý của anh.
Hạ Nhiên nhìn vào mắt Trình Thâm, lúc này mới hiểu được đáy mắt anh sâu thẳm là như thế nào, đó là sự khao khát mà anh đã đè nén suốt năm năm qua dành cho cô.
Trình Thâm giơ tay lên dịu dàng như chạm vào một con búp bê mỏng manh, nhẹ nhàng đặt lên mặt cô: “Thật ra, năm năm qua anh luôn nghĩ về em, lúc em vừa rời đi, anh như muốn phát điên.
Anh đã tìm kiếm tất cả những nơi em có thể đến và tất cả những người em có thể liên hệ.
Nhưng anh không tìm thấy gì cả."
Anh thậm chí còn không biết mình đã vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào.
Anh cảm thấy cả thế giới của mình lúc đó xám xịt, không tìm thấy một tia sáng nào.
Nếu không phải tại anh vẫn muốn tiếp tục tìm Hạ Nhiên, nếu không phải Hạ Nhiên vất vả mới giành được vị trí trong công ty cho anh, anh rất có thể đã suy sụp.
Anh không định nói cho Hạ Nhiên những chuyện này, mà thấp giọng nói: “Năm năm qua anh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em, A Nhiên, anh đối với em là thật lòng.
Suy nghĩ một chút, em có thể cho anh thêm một cơ hội.
Chúng ta bắt đầu lại, được không?"
Nói xong lời này, anh không dám nhìn Hạ Nhiên nữa, anh rất sợ nhìn thấy đáp án mà anh không muốn nhìn thấy trong mắt cô.
Anh thậm chí không muốn câu trả lời của Hạ Nhiên ngay lập tức.
Nhưng trước khi anh từ bỏ câu hỏi, Hạ Nhiên đã vòng tay qua cổ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Nụ hôn lướt qua nhưng lại trực tiếp đốt lên ngọn lửa trong mắt Trình Thâm, sự chờ mong trong lòng không ngừng tăng lên.
Khóe miệng Hạ Nhiên cong lên một nụ cười nhẹ: "Em đã sớm nói anh, em rất thích anh, muốn gả cho anh.
Khi đó còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng bởi vì rất thích anh, em đã làm rất nhiều chuyện sai trái.
Anh có muốn cho em một cơ hội nữa để chúng ta làm lại từ đầ u không?"
Lần này câu nói đó phát ra từ miệng Hạ Nhiên.
Ánh sáng trong mắt Trình Thâm vì lời cô nói càng ngày càng sáng, anh vô thức cúi đầu hướng về phía môi Hạ Nhiên.
Nhưng cô lại quay mặt đi.
Động tác né tránh của cô khiến Trình Thâm cứng người, trong lúc nhất thời, anh cảm thấy phán đoán của mình có lẽ đã sai lầm, vừa rồi Hạ Nhiên không có ý như vậy.
Cảm giác được thân thể Trình Thâm cứng ngắc, Hạ Nhiên chớp chớp mắt nói: "Mặc dù nói những lời này bây giờ rất không đúng lúc, nhưng em muốn nhắc nhở anh, trình diễn catwalk sắp bắt đầu."
Về phầ n người phụ trách lần và chủ tịch tập đoàn, cả hai người nên về chỗ của mình.
Thấy Hạ Nhiên còn đang suy nghĩ loại chuyện này, Trình Thâm bất đắc dĩ thở dài: "Được, vậy hai chúng ta mau rời đi."
Bởi vì Trình Thâm đi cửa sau, lần này Trình Thâm và Hạ Nhiên ngồi cùng nhau.
Một bên khác của Hạ Nhiên là Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi, bốn người dường như không phải đến để xem buổi trình diễn trên sàn diễn, mà là một chuyến dã ngoại của gia đình.
Trong khi ăn, Hạ Mộng Hi hỏi Hạ Nhiên: "Mẹ, chị vừa rồi sắp khóc, lần này chị ấy còn lên sân khấu không? Con nghĩ chị ấy không có tâm trạng đâu."
Nhiếp Tư Diệu không có tâm trạng.
Nhưng nếu không biểu diễn, những người khác sẽ chỉ cảm thấy cô ta có lỗi.
Hạ Nhiên vừa muốn nói chuyện, Hạ Cẩm Ngôn liền gõ một cái vào đầu Hạ Mộng Hi: "Những chuyện này đừng hỏi, chị ta có tham gia hay không, buổi trình diễn bắt đầu sẽ biết."
Hạ Nhiên nhìn trạng thái của Hạ Cẩm Ngôn, trực tiếp hỏi: "Vừa rồi trong phòng họp, con đặc biệt hỏi cô ấy điện thoại đúng không? Làm sao con biết trong điện thoại của cô ấy nhất định có đoạn ghi âm?"
Hạ Cẩm Ngôn không ngờ sau khi mọi chuyện xong xuôi, câuh vẫn không thể thoát khỏi sự thẩm vấn của Hạ Nhiên.
Cậu còn chưa kịp nghĩ ra lý do, Hạ Nhiên lại bất đắc dĩ nói: "Trình Thâm nói với con đúng không? Hai ba con các người mỗi ngày làm rất nhiều trò sau lưng tôi, khó trách anh ấy còn đặc biệt dành ghế cho hai đứa."
Trình Thâm ngồi bên cạnh khẽ mỉm cười nói: "Em không nghĩ đây là một dấu hiệu tốt sao? Tuy anh đã xa cách hai đứa trẻ này lâu như vậy nhưng chúng đối xử với anh rất tốt."
Có thể là do quan hệ huyết thống, mặc dù anh không ở bên Hạ Mộng Hi và Hạ Cẩm Ngôn trong một thời gian dài, nhưng cũng đủ để anh để lại dấu ấn không thể thay thế trong lòng hai người họ.
Hạ Nhiên cẩn thận suy nghĩ cảm thấy không có gì sai khi hai đứa trẻ thân thiết với anh.
Rốt cuộc, cho dù giữa cô và anh đã xảy ra chuyện gì, thì anh vẫn là ba ruột của hai đứa trẻ này.
Sở dĩ trước đây cô không muốn họ nhận ra nhau là vì sợ Trình Thâm ra tòa sẽ tước quyền nuôi con của cô.
Lúc này cô đối với phương diện này cũng không có lo lắng, cho nên tự nhiên xem xét sự việc theo một hướng