Chiếc nhẫn kia cũng không phải đặc biệt đẹp mắt, lấy ánh mắt của nhà thiết kế chuyên nghiệp Hạ Nhiên mà xem, cảm thấy có vài chi tiết cũng không được tinh xảo.
Mặc dù kết cấu của chiếc nhẫn này, có những bộ phận khác trông hoàn hảo, vật liệu cũng được lựa chọn rất tốt.
Nhưng một số khiếm khuyết không thể che giấu.
Hạ Nhiên chỉ tinh tế đánh giá một phen, trong đầu xuất hiện một suy đoán khó tin: "Cái này...!Không phải là anh tự mình thiết kế đấy chứ?"
Nhìn Trình Thâm ngại ngùng gật đầu, Hạ Nhiên nở hoa trong lòng.
Cô không biết Trình Thâm lại biết thiết kế trang sức, tuy nhìn ra được Trình Thâm đối với nghành này không quá am hiểu nhưng anh lại vì cô tiếp xúc với một lĩnh vực không quen thuộc, làm cho cô rất cảm động.
"Vẫn là không có chuyên môn, anh thử thật lâu, phát hiện mình nhiều nhất chỉ có thể đến trình độ này." Trình cảm thấy thán phục, anh nói: "Anh chỉ muốn cho em một chiếc nhẫn độc nhất vô nhị.”
Mấy chữ độc nhất vô nhị này, làm nội tâm Hạ Nhiên dao động.
Cô quý trọng nhét nhẫn vào trong tay Trình Thâm, vươn tay: "Em rất thích, giúp em đeo lên đi.”
Nhìn biểu cảm này của Hạ Nhiên, trái tim đang treo lơ lửng của Trình Thâm cũng buông xuống.
Anh một tay cầm lấy tay cô, tay kia cầm nhẫn, sau đó cẩn thận giúp cô đeo trên ngón áp út.
Nhìn chiếc nhẫn rất phù hợp với ngón áp út của mình, Hạ Nhiên cầm lấy một chiếc nhẫn khác liền giúp Trình Thâm đeo.
"Trình Thâm, mang theo nhẫn anh chính là người của em." Hạ Nhiên yêu thích không buông tay vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, trong mắt mang theo nước mắt: "Em cũng là của anh."
Lời thổ lộ trực tiếp khiến Trình Thâm nhịn không được, anh cúi đầu hôn lên môi Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên cảm giác được động tác của anh, giơ tay lên ôm lấy cổ anh.
"A Thâm...!em..."
"Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng."
Ánh đèn rải rác trên giường lớn, hai người năm năm sau vượt qua giới hạn, cũng vượt qua nút thắt trong lòng.
Bởi vì cuộc thi đã kết thúc, cho nên buổi sáng Hạ Nhiên không cần đặt báo thức, chuẩn bị ngủ một giấc yên ổn.
Trong giấc ngủ, cô vẫn nghe thấy có người gõ cửa, mơ mơ màng màng liền không kiên nhẫn hừ hai tiếng, cảm giác không thoải mái, cho đến khi ai đó vuốt ve lưng cô, động tác này trấn an cô, giúp cô lần nữa ngủ thiếp đi.
Phượng Cửu nhìn đã sắp đến giờ ăn cơm trưa, muốn cùng Hạ Nhiên ăn cơm rồi đi dạo phố một chút, liền đi tới gõ cửa phòng cô.
Khác với ngày thường, lần này cô gõ nửa ngày cũng không có ai trả lời, lúc mới định gọi điện thoại cho Hạ Nhiên.
Cánh cửa trước mặt cũng mở ra, khi nhìn thấy Trình Thâm ăn mặc chỉnh tề, duy chỉ có trên mu bàn tay có vết cào, cô liền hiểu, vì sao gõ lâu như vậy cũng không có ai mở cửa.
Đối diện với ánh mắt thâm sâu khó lường, Phượng Cửu lúc này cảm giác mình xong đời.
Cô vội vàng xin lỗi: "Tôi xin lỗi.
Tôi tưởng chị ấy đã dậy rồi."
Tuy ngày hôm qua đã biết Trình Thâm sắp tới, nhưng cô lại không ngờ, hai người họ lại mãnh liệt như vậy, đến mức ngay cả buổi trưa cũng không kịp rời giường.
May mà buổi sáng cô không tới gọi Hạ Nhiên, bằng không Trình Thâm sẽ hận không thể trực tiếp đuổi cô đi.
Trình Thâm nhàn nhạt nhìn cô, bởi vì đêm qua thỏa mãn, cho nên tâm tình coi như không tệ: "Không sao, nếu cô có chuyện gì quan trọng, có thể trực tiếp nói cho tôi biết, hoặc là chờ sau khi A Nhiên tỉnh lại, tôi bảo cô ấy gọi lại cho cô.”
"Không cần." Phượng Cửu đương nhiên không nhốc: "Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là một ít chuyện nhỏ, tôi có thể tự mình xử lý tốt.
Tôi đi đây, mấy ngày nay tôi đều rất bận rộn, không cần phải để chị Hạ gọi lại cho tôi."
Sau khi nghe xong lời này, Trình Thâm gật đầu liền đóng cửa lại.
Anh ngồi bên cạnh vừa xem văn kiện vừa nhìn khuôn mặt đang ngủ của Hạ Nhiên, chỉ cảm thấy nhìn Hạ Nhiên thế nào cũng rất đáng yêu.
Anh nhìn chiếc nhẫn trên tay, khóe miệng nhếch lên: "Có thể gặp em thực sự là may mắn của anh."
Khoảng một giờ sau, khi đồ ăn mang đi đến, anh đánh thức Hạ Nhiên trên giường.
Hạ Nhiên cảm nhận được động tác của anh, liền lẩm bẩm biểu lộ bất mãn của mình.
Trình Thâm liền ôm cô lên, kề sát vào tai cô nói: "Tỉnh lại, đến giờ ăn cơm rồi.
Anh cho em ăn được không?"
Cuối cùng Hạ Nhiên vẫn nửa tỉnh nửa mê bị anh nhét gối ôm sau thắt lưng, tùy ý đút từng muỗng cơm.
Đợi đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo, nhìn Trình Thâm trước mặt đút cơm cho mình, mê mang chớp chớp mắt: "Đã là buổi sáng rồi sao?”
Nhìn bộ dáng ngây ngô của Hạ Nhiên ngay cả thời gian cũng không phân biệt rõ ràng, Trình Thâm cười cười: "Đã là giữa trưa, buổi sáng muốn gọi em dậy ăn sáng, ai biết em quá mệt mỏi, anh vừa gọi, em vì ngủ thêm một chút mà lôi kéo anh làm nũng."
Bình thường Hạ Nhiên đưa ra yêu cầu gì, anh cơ bản đều cự tuyệt không được.
Thế nhưng không nghĩ tới Hạ Nhiên làm nũng, càng làm cho anh bó tay.
Căn cứ vào miêu tả của Trình Thâm, Hạ Nhiên vùi mặt vào trong chăn, cảm giác không còn mặt mũi nhìn anh.
"Không cần xấu hổ, anh cảm thấy rất tốt." Trình Thâm nhìn biểu tình này của cô, liền cười ra tiếng, đối với sự thỏa hiệp buổi sáng của mình là bất đắc dĩ cũng buông xuống: "Chuyện này không có gì, em cũng không biết lúc đó em đáng yêu cỡ nào đâu."
Nghĩ đến biểu hiện của Hạ Nhiên lúc ấy, Trình Thâm cảm thấy một dòng điện lướt quá cơ thể, nếu như không phải đêm qua anh không tiết chế được, có thể sáng nay đã động thủ..
"Không phải đều tại anh sao! Nếu không phải anh, em có thể làm thế sao?" Hạ Nhiên có chút bất đắc dĩ nói.
"Được được được, quả thật trách anh." Trình Thâm nghe vậy không có phản bác, nhìn Hạ Nhiên nói: "Ai bảo anh nghĩ đến vợ mình, ngay cả bản năng cũng không khống chế được.”
Lúc nghe được câu đầu tiên, Hạ Nhiên còn cảm thấy Trình Thâm coi như có chút lương tâm, trong lòng cô rất an ủi.
Ai biết được lúc nghe được một câu sau, liền hiểu được Trình Thâm đang đùa mình.
Hơn nữa không chỉ trêu chọc cô, thậm chí còn chiếm tiện nghi của mình.
Nhìn Hạ Nhiên trừng mắt nhìn anh, Trình Thâm lúc này mới cười cười: "Không chọc em, đến ăn cơm.”
Nói xong lời này, anh liền tiếp tục động tác vừa rồi.
Đợi đến khi xong, mới bắt đầu ăn cơm của mình.
Hạ Nhiên vừa rồi nói có thể tự mình ăn, nhưng Trình Thâm không đồng ý.
Hạ Nhiên tựa vào gối ôm nhìn Trình Thâm, nói: "Em mệt không muốn xuống giường, cũng không phải gãy tay.
Anh không cần trì hoãn thời gian ăn uống của mình như vậy.”
Tuy đêm qua Trình Thâm có chút mãnh liệt, nhưng dù sao đây cũng là chuyện hai bên tình nguyện, anh không cần phải áy náy.
Trình Thâm nhìn cô nói: "Anh nguyện ý.
Chăm sóc em, anh rất vui vẻ."
Trước kia anh chưa từng có cảm giác như vậy, hiện tại anh đột nhiên hiểu được cái gì gọi là: Khi yêu một người sẽ nguyện vì người đó làm tất cả.
Khi thích một người, ngay cả khi