Kỳ thật Hạ Nhiên cũng cảm thấy hai đứa dính mình quả thực có chút chặt chẽ, nhưng nghĩ đến mình rời đi lâu như vậy, bọn họ nhớ mẹ cũng là chuyện đương nhiên.
Cho nên Hạ Nhiên dưới ánh mắt có chút oán niệm của Trình Thâm, liền đi vào phòng bọn họ.
Lúc Hạ Nhiên đi vào, Trình Thâm trực tiếp kéo tay cô lại: "Em...!Em sẽ dỗ hai đứa bao lâu?"
Hạ Nhiên sửng sốt một chút, sau đó nói: "Cái này phải căn cứ vào tình huống thực tế mà xem, em cảm thấy Cẩm Ngôn căn bản không cần em dỗ dành.
Còn Mộng Hi và em xa nhau một thời gian dài như vậy, trong lòng khó tránh khỏi không có cảm giác an toàn.
Vì vậy, em định dành nhiều thời gian hơn với con bé.”
Sau khi nghe nói như vậy, Trình Thâm hoàn toàn không ôm hy vọng với dự định tối nay.
Có chút u oán lại bất đắc dĩ nhìn thoáng qua phòng hai anh em, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn Hạ Nhiên đi vào.
Hạ Nhiên vừa mới đi vào phòng hai anh em, Hạ Cẩm Ngôn nhìn lướt qua Trình Thâm ngoài cửa, theo cửa phòng đóng lại nói: "Ba đây là đang ăn giấm của con và Tiểu Hi? Con có thể nhận ra khi trên bàn ăn.”
Nghe nói như vậy, Hạ Nhiên nhất thời vui vẻ, cô nhìn con trai nói: "Vừa mới ở trên bàn ăn, sao con cũng hùa theo em gái bắt đầu quấy rối, thì ra em cố ý.
Cố ý ghen tuông có ích lợi gì cho con?”
Nói đến chuyện này, Hạ Cẩm Ngôn còn có chút tức giận.
Cậu hừ lạnh một tiếng: "Ba đi tìm mẹ không mang theo hai bọn con.
Vốn tưởng sau khi mẹ đi còn có ba bên cạnh, không ngờ ba bỏ rơi bọn con, chạy sang với mẹ."
"À...!Vậy vừa mới ở trên bàn ăn em gái con cũng là cố ý?"
Bình thường nếu Hạ Cẩm Ngôn quyết định làm chuyện gì, Hạ Mộng Hi sẽ ở bên anh trai.
Cô không tin Hạ Cẩm Ngôn muốn làm chuyện xấu, Hạ Mộng Hi lại không rõ.
"Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ về con như vậy? Con thật sự nhớ mẹ, từ trái tim muốn dính lấy mẹ." Hạ Mộng Hi nghe nói vậy lập tức cứng mặt, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn không được mấy giây, liền cười hì hì nói: "Nhưng vừa rồi gọi mẹ vào phòng là cố ý."
Nghe xong lời này, Hạ Nhiên trực tiếp nhào về phía Hạ Mộng Hi: "Được, con lại tính kế mẹ.”
Hạ Mộng Hi bị Hạ Nhiên ôm vào lòng, lúc này liền cười khanh khách.
Tuy Hạ Nhiên bị hai người cố ý gọi vào, nhưng kể chuyện trước khi đi ngủ một chút cũng không quá đáng.
Đợi đến khi Hạ Nhiên từ phòng đi ra, đã hai giờ sau.
Hạ Nhiên vừa mới trở lại phòng ngủ còn chưa kịp bật đèn, đã bị Trình Thâm đang nằm trên giường một tay giữ chặt.
Một giây sau, cả người cô chìm vào chiếc giường lớn mềm mại.
"Anh còn tưởng tối nay em sẽ không về." Trình Thâm đè nửa người cô, giọng nói dễ nghe lướt qua bên tai cô, để cho cô nghe ra có chút oán giận.
Hạ Nhiên giơ tay đặt lên mặt anh, hiếm khi có hứng thú trêu chọc: "Ông xã, anh rất giống oán phụ nha.”
Trình Thâm không để ý cô nói cái gì, trực tiếp cúi đầu hôn lên cổ cô, mà tay anh cũng bắt đầu nhanh chóng vào trong quần áo của cô.
Hạ Nhiên tùy ý động tác của anh, tay nhẹ nhàng đặt lên cổ anh.
Khi hai người đang chuẩn bị hành sự, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng.
Hạ Nhiên nghe được thanh âm, hơi đẩy Trình Thâm một chút, nhắc nhở: "Điện thoại của anh..."
Một giây sau cô liền cảm giác được bên hông mình bị người bóp một cái, Trình Thâm bất mãn: "Vào thời điểm này, em còn có thể nghĩ chuyện khác.”
Hạ Nhiên không có nhàn rỗi nghĩ đến những thứ khác, nhưng mà tiếng chuông điện thoại của anh vẫn vang lên, hết lần này đến lần khác.
Dù tự động cúp máy, rất nhanh vang lên.
Vốn Trình Thâm căn bản cũng không muốn để ý tới điện thoại vào thời điểm này, tối nay anh đã chịu đủ rồi, thật vất vả mới tìm được thời gian cùng Hạ Nhiên.
Lại bị quấy rầy!
Trình Thâm đối với người gọi điện thoại kia vô cùng bất mãn, nhưng mắt thấy Hạ Nhiên đẩy anh, nói với anh: "Nhỡ đâu công ty xảy ra chuyện gì, cần phải tìm anh xin chỉ thị thì sao? Nhanh lên.”
Tuy Trình Thâm muốn tiếp tục làm xong việc vừa rồi, nhưng nhìn trạng thái này của Hạ Nhiên, anh phải xuống nghe điện thoại.
Bởi vì điện thoại không hiển thị tên, a h trực tiếp trả lời: "Ai? Có chuyện gì vậy?”
Sau đó anh liền nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ, vừa định cúp điện thoại, lại nghe thấy giọng Nhiếp Tư Diệu từ đầu dây bên kia truyền đến: "A Thâm...!em thích anh, thực sự rất thích anh."
Lời này vừa nghe liền biết uống say, hơn nữa Trình Thâm căn bản cũng không muốn nhận điện thoại của cô.
Lúc anh vừa chuẩn bị cúp điện thoại, liền thấy Hạ Nhiên nhìn về phía anh, rất rõ ràng đã nghe thấy trong điện thoại có giọng nói của người phụ nữ, trực tiếp nâng cằm lên nói: "Bật loa ngoài đi."
Bốn chữ này cố ý tăng âm lượng, Trình Thâm làm sao có thể nhìn không ra cô khó chịu.
"Anh không nhận." Trình Thâm bất đắc dĩ nhìn Hạ Nhiên, liền đi tới ôm lấy cô, bật nút khuếch đại âm thanh.
Nhiếp Tư Diệu bên kia cũng không cần Trình Thâm đáp lại, đứt quãng nói: "Anh có biết hay không? Từ nhỏ em đã thích anh, sớm hơn Hạ Nhiên thích anh rất nhiều.
Nhưng em không chủ động, mới cho anh cơ hội thay lòng.”
Trình Thâm lạnh lùng: "Không có thấy lòng.
Từ trước tới giờ tôi chưa từng yêu cô.”
"Anh nói bậy!" Nhiếp Tư Diệu bỗng nhiên hét lên, khiến hai người giật mình: "Khi còn bé anh đối xử tốt với em như vậy, chẳng lẽ không phải vì thích em sao? Hai người chúng ta mới là thanh mai trúc mã, em không cam lòng, không cam lòng!”
Sau khi nghe Nhiếp Tư Diệu lải nhải, Hạ Nhiên phát hiện qua lại cũng chỉ là mấy câu này, quả thật không có gì dễ nghe.
Nhưng nghĩ đến Nhiếp Tư Diệu hơn nửa đêm gọi điện thoại tỏ tình với Trình Thâm, trong lòng vẫn rất khó chịu: "Khi còn bé anh đối xử tốt với cô ấy?”
Sắc mặt Trình Thâm đen sạm, anh giải thích: "Anh cũng không đối xử tốt với cô ta bao nhiêu, nhiều lắm chỉ là thay Nhiếp gia chiếu cố cô ta một chút.
Lúc đó gia đình anh và Nhiếp gia có quan hệ làm ăn, anh không muốn quan hệ với cô ta trở nên cứng nhắc.
Chỉ là cô