Điều Hạ Nhiên không ngờ tới chính là, ngoại trừ lúc đầu ông Lý đã dò xét cô, khi hai người nói chuyện công việc, sự nghiêm túc và chuyên nghiệp của ông Lý không hề nhường bước cho cô.
Sự việc gần như đã kết thúc, Hạ Nhiên cũng uống vài ly rượu để thể hiện thành ý.
Lý tổng tranh thủ uống rượu hỏi Hạ Nhiên: "Không biết Hạ tổng xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa? Tương lai cô định tìm người như thế nào?"
Chủ đề này chắc chắn là một chủ đề có rủi ro cao trước mặt Trình Thâm, tiếng chuông cảnh báo của Hạ Nhiên vang lên.
Cô điều chỉnh biểu cảm của mình, sau đó nói: “Tôi không có bạn trai, nhưng hình mẫu lí tưởng của tôi có lẽ là người lạnh lùng, làm việc gì cũng nghiêm khắc, chín chắn.”
Cho dù Hạ Nhiên không quay đầu lại nhìn, cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt lưu luyến trên người mình.
Mãi cho đến khi Trình Thâm phải trả lời điện thoại, anh mới bước ra khỏi phòng riêng, Hạ Nhiên mới cảm thấy đôi mắt u ám liền biến mất.
Ông Lý có vẻ khá tỉnh táo, vừa nhìn thấy Trình Thâm đi ra ngoài liền trực tiếp nói với Hạ Nhiên: “Giám đốc Hạ, người mà cô vừa nhắc đến là Trình tổng phải không?”
Vốn dĩ Hạ Nhiên thích kiểu Trình Thâm, nếu không cô đã không yêu thì sẽ không để mắt đến.
Vậy nên, cô không chút do dự khẳng đinh.
“Là anh ấy.”
Ông Lý nhìn cô với vẻ mặt của người đã từng trải, nói thẳng: "Thực ra, những cô gái ở tuổi của cô thích Trình Thâm hơn, nhưng những người như Trình tổng có bao nhiêu người có thể lọt vào tầm mắt của anh ấy?"
Hạ Nhiên cũng biết.
Nếu năm đó không phải nhờ thế lực của gia đình, cô làm sao có thể gả cho Trình Thâm.
Biết rõ lời lão Lý nói hoàn toàn là sự thật, nhưng trên mặt cô không lộ ra biểu cảm gì, mà là trực tiếp hỏi:
“Không biết Lý tổng nói với tôi những thứ này có mục đích gì?"
Thấy Hạ Nhiên đã chủ động đề cập, ông ta cũng không còn vòng vo nữa.
Ông Lý nói: "Ngay từ lần đầu tiên gặp cô, tôi đã cảm thấy cô rất có tài.
Cô có thể cân nhắc kỹ về tôi.
Tuy rằng khuôn mặt của tôi không ưa nhìn như Trình tổng, nhưng tư chất của tôi cũng không tệ.
Cô thử nghĩ xem, người như Trình tổng rất khó tiếp cận.
Khéo đến cuối cũng lại mất cả chì lẫn chài."
Đột nhiên, cửa phòng riêng bị người nào đó mạnh mẽ đẩy ra, Hạ Nhiên và Lý tổng đồng thời quay đầu lại nhìn Trình Thâm.
Trình Thâm đi đến sau ghế của Hạ Nhiên với khuôn mặt lạnh lùng.
Mặc dù ông Lý có thể nhìn thấy Trình Thâm không vui, nhưng ông cũng không nghĩ quá nhiều.
Ông cầu hôn một cách nghiêm túc, cũng không có gì đáng xấu hổ.
“Trình tổng, công ty anh không có quy định không cho phép nhân viên yêu nhau đúng không?”
Trình Thâm đặt một tay lên vai Hạ Nhiên thể hiện chủ quyền.
Anh thản nhiên trả lời: "Quả thực là không."
Ông Lý nhận được câu trả lời còn chưa kịp vui mừng, đã nghe Trình Thâm ủ rũ nói: "Nhưng quốc gia có quy định, người đã có gia đình không được ngoại tình."
Ngay lập tức, ông Lý chết lặng.
Dĩ nhiên ông không bao giờ mong đợi sẽ nghe được một câu trả lời như vậy.
Trước đó ông ấy đã hỏi Hạ Nhiên rồi mà.
Hồi lâu sau, anh ta mới kinh ngạc hỏi: "Giám đốc Hạ là Trình phu nhân sao?"
Trình Thâm không nói nhiều, trực tiếp đặt tay lên vai cô, cúi xuống hôn lên môi cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng nhanh chóng tách ra, Trình Thâm nhìn ông Lý đang đứng chết lặng.
Tất cả những gì ông có thể nghĩ đến là, không phải Nhiếp Tư Diệu đã đính hôn với Trình Thâm sao? Trình Thâm đã kết hôn? Anh kết hôn khi nào, chẳng lẽ là giả?
Suy nghĩ của ông hoàn toàn tan thành tro bụi khi nhìn thấy Trình Thâm ngồi ở chỗ của mình,