Hạ Nhiên bị anh ôm chặt vào trong ngực cũng không có bất kỳ giãy dụa nào, cô thấp giọng nói lời này, kết quả Trình Thâm ôm càng chặt.
Anh khó chịu không phải cô không nhìn thấy, kỳ thật lúc Trình Thâm nói ra lời kia cô đã có chuẩn bị tâm lý.
Hai người bọn họ lúc trước vốn là vợ chồng, cô cũng không ngại cùng anh làm chuyện nam nữ.
Hạ Nhiên có thể lừa gạt tất cả mọi người chung quanh, nhưng cô không lừa được mình.
Cô vẫn còn yêu Trình Thâm, trong năm năm qua cô chỉ có thể quên anh khi để mình bận rộn Trong thời gian khó khăn và mệt mỏi nhất, cô cũng không nghĩ đến việc tìm một người nào đó để chia sẻ.
Năm năm nay không phải không có ai theo đuổi cô, cũng không phải không có ai đề nghị cô đi xem mắt.
Đối với mấy thứ này cô vẫn tránh né, là bởi vì cô hiểu được, cô còn chưa để cho người tên Trình Thâm ra khỏi trái tim cô.
"Hiện tại không được."
Trình Thâm ôm cô, cũng không giải thích thêm.
Anh hiểu được tuy rằng quan hệ giữa hai người bọn họ hiện tại đã hòa hoãn không ít, thế nhưng càng đến thời điểm này càng nên từng bước một.
Anh muốn cô, càng muốn
đem loại chuyện này lưu lại thời điểm Hạ Nhiên tự nguyện trở lại bên cạnh anh.
Đợi đến khi Trình Thâm bình tĩnh lại, anh mới nói với Hạ Nhiên trong ngực: "Anh tìm trong thư viện trước, lần sau khi anh về nhà cũ sẽ giúp em lấy sách.”
Sau khi nghe được Trình Thâm đáp ứng, cô thở phào nhẹ nhõm.Nhưng nhớ đến lời anh vừa nói, cô ngập ngừng nói.
“Trình Thâm… không phải cái đó của anh… không được chứ?”
Trình Thâm lúc đầu còn chưa hiểu
ý cô nhưng giây tiếp theo lại nhận ra có gì đó không đúng.
Cô bảo anh… KHÔNG ĐƯỢC?
Cô không biết phụ nữ không nên nói với đàn ông những lời như vậy sao?
Hạ Nhiên nghi ngờ không phải không có lí do mà bởi vì cô và anh xa nhau năm năm, nhưng anh và Nhiếp Tư Diệu mập mờ như vậy, sao mãi chưa thấy động tĩnh gì?
Trình Thâm lúc đầu còn nghĩ cô nói đùa nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc suy nghĩ của cô, anh cảm thấy bản thân không thể không làm gì được.
Đột nhiên anh mạnh mẽ lật người, đem Hạ Nhiên giam dưới thân.
Anh cố ý hạ thấp người để cho bộ phận dũng mãnh nào đó chạm vào nơi nhạy cảm của cô, anh ghé sát bên tai chậm rãi nói.
“Em thấy sao?”
Hạ Nhiên đương nhiên hiểu anh đang
muốn chứng minh cái gì mà cảm giác nóng bỏng bên dưới đã đánh bay mọi nghi ngờ
của cô.
Hạ Nhiên đỏ mặt lấy hai tay lên che.
Nhìn thấy biểu cảm xấu hổ này của cô, Trình Thâm càng nổi ý xấu.
Anh nhẹ nhàng di chuyển lên xuống.
Hạ Nhiên tắm xong chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, cách một lớp vải cũng đủ khiến cô rạo
rực.
Trình Thâm kéo hai tay đang che mặt của cô xuống, sau đó cúi xuống hôn cô, nụ hôn từ dịu dàng dần trở nên cuồng nhiệt cho đến khi cô không thở nồi phát ra những âm thanh kháng nghị, anh mới buông môi cô ra.
Hạ Nhiên há miệng hô hấp nhưng sau đó lại bị anh nhân cơ hội hôn sâu hơn, lưỡi hai người quấn quýt không ngừng, không khí trong phòng trở nên nóng bỏng.
Bàn tay không an phận của anh chui vào trong váy cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại.
Cảm giác ấm áp khiến Hạ Nhiên hoàn toàn chìm đắm.
Một tay kia của Trình Thâm cũng không rảnh rỗi, nhào nặn đôi núi căng tròn.
Sau khi làm
mẹ, chỗ này của cô lớn hơn so với trước đây, rất vừa với tay anh.
Hạ Nhiên không
chịu nổi cảm giác kích thích này, dù sao đã năm năm rồi cô chưa thân mặt với đàn
ông, cảm giác vừa kì lạ lại quen thuộc này khiến cô không kìm được “A” lên một
tiếng.
Trình Thâm cười