Hạ Nhiên chỉnh lại quần áo, cô đứng dậy, nhìn thấy vẻ mặt do dự của Nhiếp Tư Diệu.
Mặc dù không biết Nhiếp Tư Diệu muốn đến vì chuyện gì.
Nhưng Hạ Nhiên thường không chủ động hỏi chuyện giữa họ.
Vì vậy cô nói: "Hai người nếu có chuyện muốn nói, tôi đi trước."
Sau khi Hạ Nhiên trở lại bộ phận thiết kế, cô cảm thấy bầu không khí trong bộ phận thiết kế có vẻ khác với trước đây, vì vậy hỏi thăm một chút mới biết được.
Tư Duệ nói với những người khác cô đã giành được vị trí thứ sáu trong phần đánh giá thiết kế.
Tất cả đều phải công nhận năng lực của Hạ Nhiên.
Sau khi hiểu rõ toàn bộ sự việc, Hạ Nhiên vẫn không quen được ngưỡng mộ.
Nhất là khi cảm thấy ánh mắt rực lửa của mọi người đang nhìn mình.
Cô ho khan một tiếng rồi nói: "Tôi hy vọng hội nghị tri ân này sẽ cho phép mọi người nhìn thấy khoảng cách giữa chúng ta và các nhà thiết kế kỳ cựu của Hải Thành.
Lấy đó để tiếp tục làm việc chăm chỉ mang lại vinh quang cho công ty."
Có thể là bởi vì sự việc này đã chứng minh năng lực của cô, cho nên bộ phận thiết kế càng nghe lời cô hơn.
Nhìn thấy được sự đồng thuận của bộ phận thiết kế, Hạ Nhiên thở phào nhẹ
Khi cô tan sở, đứng trong thang máy, đôi mắt cô dừng lại một lúc trên nút tầng văn phòng của bộ phận cấp cao.
Cuối cùng, cô vẫn kiềm chế suy nghĩ của mình, không để mình trực tiếp bấm nút, đi lên lầu xem hai người đang xảy ra chuyện gì.
Khi cô đi ra khỏi cổng công ty, một bó hoa được ôm thẳng trước mặt, sau đó Lục Bắc Thần cười như gió xuân: “Nhiên Nhiên, anh đặt một nhà hàng ở phía tây.
Không biết có vinh dự được mời em ăn tối cùng nhau không?"
Xung quanh có rất nhiều người đang xem, Hạ Nhiên không muốn làm anh khó xử mà nhận hoa, vừa đi vừa nói với anh: “Lục tiền bối, em phải đi đón Ngôn Ngôn và Tiểu Hi, cho nên…”
Đoán chừng Hạ Nhiên sẽ nói như vậy, Lục Bắc Thần giúp cô mở cửa phụ lái, khi Hạ Nhiên bước vào, anh cúi xuống giúp cô thắt dây an toàn.
Lục Bắc Thần cúi người, khoảng cách giữa hai người kề sát.
Hạ Nhiên bối rối đè lại bàn tay đang muốn kéo dây an toàn của anh, nhìn anh nói: "Tiền bối, để em tự nhiên đi."
Lục Bắc Thần bị cô giữ lại, nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới nói: "Được."
Khi Hạ Nhiên buông tay ra, Lục Bắc Thần mở ghế lái ngồi vào.
Khi Hạ Nhiên chuẩn bị nói chuyện, Lục Bắc Thần vẫn nhìn về phía trước nói: "Anh đã giao cho Tô Vãn ở bên cạnh hai đứa trẻ.
Cô ấy cũng đồng ý.
Trước khi anh đến đón em, cũng đã nói với hai đứa."
Cô làm gì còn lí do để từ chối đây?
Hạ Nhiên không thể không đưa tay lên che mặt, cô luôn cảm thấy mình bị mọi người bán cho Lục Bắc Thần, thậm chí không thể phản kháng.
Ý thức được tâm tình cùng hành động bất đắc dĩ của Hạ Nhiên, trong mắt Lục Bắc Thần hiện lên ý cười, giọng nói có phần đùa cợt hơn: “Vậy em còn định đi đón con không?”
Khóe miệng Hạ Nhiên giật giật, sau đó nhìn Lục Bắc Thần nói: “Nếu hai người bọn họ đều đã có người chăm sóc, hơn nữa cuối cùng em cũng gặp được tiền bối một lần, cho nên đương nhiên phải cùng anh dùng bữa."
Không phải Hạ Nhiên không muốn gặp Lục Bắc Thần.
Nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dáng của anh, cô liền nghĩ đến những gì từng nói với anh.
Cô cảm thấy mình tự vả mặt, không biết phải đối mặt với Lục Bắc Thần