Hạ Nhiên nhìn Trình Thâm nhưng không nói gì.
Lục Bắc Thần trực tiếp hơn cô, nhìn Trình Thâm không chút sợ hãi nói: "Thật sự không thể chia sẻ thông tin sao?"
Trình Thâm lạnh lùng nhìn Lục Bắc Thần một cái, trực tiếp nói: "Anh không đồng ý cũng không làm được gì.
Không phải tôi không nóng lòng."
Hạ Nhiên không khỏi liếc nhìn anh, muốn biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, nhưng biểu cảm của Trình Thâm khống chế rất tốt, không cho cô cơ hội.
“Được, vậy chuyện này nhờ Trình thiếu.” Lục Bắc Thần khách khí nói.
Sau đó anh và Hạ Nhiên nhìn nhau, bốn người đều không còn tâm trí trò chuyện nữa.
Ban đầu, Hạ Nhiên định đưa Trình Thâm trở lại bệnh viện, nhưng cuối cùng anh không muốn cô đi cùng.
Trước khi rời đi, Hạ Nhiên nhìn Trình Thâm và Nhiếp Tư Diệu, đôi môi cô mấp máy, nhưng không nói gì.
Sau khi lên xe, Trình Thâm hỏi: "Cuốn sách kia có liên quan gì với thứ tôi muốn?"
Ánh mắt của Nhiếp Tư Diệu vừa rồi không đúng, anh đoán có liên quan đến việc này.
Nếu là chuyện khác, cô ta sẽ không im lặng trước mặt Hạ Nhiên.
Bởi vì chuyện này quan trọng, anh nhờ Nhiếp Tư Diệu điều tra, không thể tùy tiện nói với người khác, đặc biệt là Hạ Nhiên.
Anh sợ sau khi cô biết sự thật sẽ không thể chấp nhận.
Nhiếp Tư Diệu không có ý định vòng vo nên nói thẳng luôn: "Em không biết cho đến khi nhìn thấy cuốn sách này trên bàn của ông nội.
Em đang định lấy nó xem một chút nhưng bà đã ngăn lại.
Nhìn bà có vẻ rất xúc động."
Theo những gì Nhiếp Tư Diệu đã nói trước đây, kể từ khi ông nội cô qua đời, bàn làm việc của ông nội vẫn luôn giữ nguyên như trước.
Nhiếp Tư Diệu nói tiếp: "Nếu chỉ là điều này, không thể chứng minh bất cứ điều gì.
Nhưng em luôn cảm thấy bà dường như rất coi trọng cuốn sách này.
Bà không cho phép bất cứ ai đọc nó, thậm chí không đề cập đến."
Cô ta đã từng nghe mọi người nói đó là cuốn sách yêu thích của ông nội khi còn sống.
Thực sự có gì đó rất kỳ lạ.
“Chuyện này cô có suy đoán gì sao?” Ánh mắt anh mang theo sự dò xét hỏi.
Nhiếp Tư Diệu nghiêm túc trả lời: "Em nghĩ cuốn sách này phải rất quan trọng, nếu không nó sẽ không thu hút sự chú ý của nhiều người như vậy."
Mặt khác, ở trên xe, không khí giữa Hạ Nhiên và Lục Bắc Thần im lặng khác thường.
Ban đầu Lục Bắc Thần còn đang phân tích khả năng Trình Thâm vừa rồi làm gì, nhưng cuối cùng anh đỗ xe ở ven đường, yên lặng nhìn Hạ Nhiên.
"Em nghĩ Trình Thâm đã biết gì đó, nhưng lại không muốn nói."
Thật ra suy đoán của cô không phải là không có cơ sở, năm năm trước Trình Thâm sẽ không cố ý giấu giếm cô chuyện gì, trừ phi có liên quan đến bí mật công ty.
"Anh nghĩ sao?"
Sau khi Hạ Nhiên nói xong câu này, cô mới nhận ra biểu hiện khác thường của anh.
Cô vô thức quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên va phải ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.
Cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của Lục Bắc Thần dành cho mình, Hạ Nhiên theo bản năng chuyển chủ đề.
"Hôm nay em không hỏi gì hữu ích cả.
Anh đi cùng em thật sự rất vất vả.
Em..."
Lục Bắc Thần đưa tay lướt qua bên tai cô, Hạ Nhiên theo bản năng quay đầu tránh né khiến ngón tay anh hụt hẫng giữa không trung.
Sau đó Lục Bắc Thần sắc mặt không hề hấn gì đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo của Hạ Nhiên, ghé sát vào tai cô nhẹ nhàng nói:
"Việc của em, anh sẽ không vất vả."
Hạ Nhiên ngồi ngây ra đó, không biết phải nói gì để giảm bớt sự ngượng ngùng giữa hai người.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hạ Nhiên, Lục Bắc Thần trầm ngâm vài giây, sau đó đột nhiên cười lên.
Anh nói: "Ở bên anh em không cần căng thẳng, cứ bình thường như vậy là được."
Vấn đề là anh cư xử khác với bình thường.
Hạ Nhiên không ngừng than thở trong lòng, cô ổn định lại tâm trạng, sau đó nhìn anh nói: "Lục tiền bối, hai chúng