Hạ Nhiên nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào tình cảm trong mắt anh.
Cô trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói.
"Tiền bối, em hiểu ý của anh.
Anh yên tâm, em sẽ cố gắng quên đi chuyện năm xưa."
“Nhiên Nhiên cảm ơn em!”
Lục Bắc Thần vui mừng khôn xiết, lại ôm chặt lấy cô.
Anh đã đợi sáu năm rồi, chờ thêm một chút có là gì.
Đến giờ ăn trưa, hai đứa trẻ vì mải mê chơi game trong phòng làm việc mà không muốn ra ngoài, sau khi bị Hạ Nhiên khiển trách một hồi, chúng thất vọng bỏ đồ chơi trên tay xuống.
Nhiệt độ buổi chiều vừa phải, Lục Bắc Thần quyết định dẫn Hạ Nhiên và hai bạn nhỏ ra
ngoài đi dạo.
Hạ Mộng Hi rất nhanh đã nhận ra có điều gì đó không ổn, mối quan hệ giữa mẹ và chú Lục rõ ràng đã tự nhiên hơn rất nhiều, trên mặt mẹ cũng có nhiều nụ cười hơn.
Cô bé nghi ngờ
"Hừ" một tiếng, nghiêng người thì thầm với anh trai.
"Anh, anh nghĩ khi nào thì chú Lục cưới mẹ?"
"Kết hôn cái gì, lại phát ngốc rồi hả?" Hạ Cẩm Ngôn trừng mắt nhìn em gái.
Cha mình còn chưa chết, sao lại để người khác lấy mẹ mình?
"Anh không thấy sao? Chú Lục rất đẹp trai và tính tình rất tốt." Hạ Mộng Hi nói rõ ràng,
"Nếu chú Lục và mẹ kết hôn, chú ấy sẽ đối xử với mẹ thật tốt, chúng ta sẽ có ba."
"Ngốc! Em không nghe nói bánh đúc có xương sao?"
Hạ Cẩm Ngôn vỗ đầu cô bé, cố ý hù dọa.
"Có lẽ chú Lục cố ý tốt với em là vì muốn cưới mẹ, khi nào chú ấy thật sự cưới mẹ, sẽ lộ bản chất ngay thì sao."
"Anh, đồ xấu xa!" Hạ Mộng Hi tức giận giậm chân.
"Chú Lục không như vậy, chú ấy đối tốt với em là bởi vì chú ấy thích em, chú ấy chỉ là không thích anh thôi."
Cậu bé "chậc chậc" một tiếng, hai tay đặt ở sau đầu, thản nhiên nói.
"Chú ta thích hay không anh mặc kệ, anh đây cũng không cần!"
Hạ Mộng Hi chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Vậy anh trai, anh thích ai?"
"Người đàn ông chúng ta gặp ở sân bay lần trước không tệ, người đó trông đẹp hơn chú Lục của em."
Sau khi được nói điều này, Hạ Mộng Hi ngay lập tức nghĩ đến ông chú đẹp trai ở sân bay, xấu hổ lẩm bẩm.
"Chú đẹp trai cũng khá tốt, nhưng mẹ không thích chú ấy, em có thể nhận ra được.
Anh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Hạ Cẩm Ngôn liếc về phía trước, từ xa, cậu đã nhìn thấy Lục Bắc Thần đi cùng Hạ Nhiên trước quầy để chọn một thứ gì đó, cậu kéo em gái mình ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh.
"Anh phải xem trước, người đàn ông đó tính cách như thế nào? Hiện đang làm công việc gì."
Buổi sáng khi còn ở bệnh viện, cậu đã lén chụp ảnh Trình Thâm, hiện tại lấy ảnh ra up lên mạng tra cứu.
Trong vài giây, một loạt thông tin xuất hiện trên màn hình, rất chi tiết.
Hạ Cẩm Ngôn kiểm tra từng cái một, đôi mày đẹp trai thỉnh thoảng nhíu lại.
Hạ Mộng Hi cũng nghiêng người ra ngoài nhìn tấm bảng, cau mày hỏi: "Anh ơi, anh phát âm chữ này như thế nào?"
"Trình.
Đồ ngốc, một chữ đơn giản như vậy cũng không đọc được."
"À, thì ra là chú Trình."
Cẩm Ngôn tiếp tục kiểm tra thông tin, và khi nhìn thấy phần cuối, cậu ấy rất ngạc nhiên thì thầm.
"Người này là ba mình?"
“Cái gì?” Hạ Mộng Hi ngẩn tò te, không hiểu anh trai đang nói cái gì.
“Anh, anh có phát hiện ra chuyện gì của chú này không?”
Hạ Cẩm Ngôn đóng máy tính bảng lại, trên mặt nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Hạ Mộng Hi, nếu anh nói với em rằng người mua đồ chơi cho em ở cổng bệnh viện sáng nay là ba của mình, em có còn muốn chú Lục trở thành ba ba không?"
"Cái này...!"
Tiểu Hi còn có chút phân vân.
"Anh nói cái gì, em nghe không hiểu?"
Hạ Cẩm Ngôn trông có vẻ bất lực, mẹ sinh ra cậu thế là đủ rồi!
Dưới sự giải thích lặp đi lặp lại của anh trai, Hạ Mộng Hi sững sờ, ngây người nhìn những bức ảnh trên máy tính bảng, cô đột nhiên cầm máy tính trong tay chạy đến chỗ Hạ Nhiên.
"Mẹ ơi, con thấy ba..."
"Em quay lại!" Cô bé còn chưa nói hết câu, Hạ Cẩm Ngôn đã giữ cô lại, nghiêm túc cảnh cáo.
"Hạ Mộng Hi, nghe anh nói, chuyện này không được