Nói xong, cô lập tức phát hiện Hạ Nhiên không trả lời, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Hạ Nhiên, trong lòng lập tức có dự cảm không lành.
“Nhiên Nhiên… Cậu...!không phải muốn gửi hai đứa nhỏ cho Trình Thâm chứ?” Tô Vãn vẻ mặt khiếp sợ, sợ giây sau Hạ Nhiên sẽ gật đầu xác nhận đáp án của cô.
Câu trả lời này đơn giản là có tính chất hủy hoại đối với Tô Vãn.
Hạ Nhiên còn chưa kịp mở lời đã bị ăn mắng:
"Hạ Nhiên, cậu có bị ấm đầu không! Làm sao có thể kể cho Trình Thâm mọi chuyện về đứa trẻ? Cho dù vậy cũng không nên để anh ta chăm sóc hai đứa nhỏ."
Sau khi mắng Hạ Nhiên xong, cô dừng lại hai giây rồi nói: "Không được! Chuyện này không được làm như vậy.
Nhiên Nhiên, tớ nói cho câụ biết, tớ không được trơ mắt nhìn cậu đẩy chúng vào hố lửa.
Đưa chúng đến ở với tớ khi cậu ra nước ngoài."
Nghe Tô Vãn càm ràm, Hạ Nhiên lắng nghe một cách thích thú.
Mãi cho đến khi Tô Vãn chú ý đến hành vi của cô, Hạ Nhiên mới giải thích: "Hai đứa không ở cùng Trình Thâm, mà ở Trình gia.
Bà nội của Trình Thâm."
Chờ cho đến khi Tô Vãn lắng nghe Hạ Nhiên giải thích mọi chuyện mới biết mình hiểu lầm.
Vẻ mặt của cô ấy đột nhiên cứng đờ, tựa hồ nhớ tới cái gì.
Thấy Tô Vãn thần sắc rất kỳ quái, Hạ Nhiên hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Vừa hỏi xong vấn đề này, liền nhìn thấy Tô Vãn còn đang giãy dụa, vẻ mặt tựa hồ sắp bay lên.
Cô ấy mắc kẹt giữa đủ thứ chuyện bất đắc dĩ và những lời đàm tiếu.
"Không muốn nói thì quên đi, không cần làm vẻ mặt như vậy, người khác sẽ cho rằng tớ bắt nạt cậu đấy." Hạ Nhiên giễu cợt nói.
Sau đó, thấy Tô Vãn hít một hơi thật sâu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Nghe những gì cậu đã nói, không biết tại sao tớ đột nhiên cảm thấy Trình Thâm có thể vẫn còn tình cảm với cậu đúng không?”
Mặc dù cô ấy muốn bóp cổ Trình Thâm đến chết, nhưng không thể phủ nhận một số hành động của Trình Thâm rất khó giải thích.
Trình Thâm còn tình cảm với cô? Hạ Nhiên nằm trên giường, bất giác nghĩ đến những lời của Tô Vãn.
Khi đó, cô cũng rất kinh ngạc bởi vì trước nay cô ấy luôn có thành kiến với Trình Thâm.
Tô Vãn nói như vậy, chứng tỏ Trình Thâm đối với cô còn có chút thành ý.
Nhưng trái tim của anh không phải của riêng cô, trong trái tim ấy vẫn có Nhiếp Tư Diệu.
Cho dù có tình yêu, một trái tim làm sao chứa được hai người?
"Mình thực sự nên từ bỏ."
Hạ Nhiên nhìn ánh trăng xuyên qua khe hở trên rèm cửa, dần chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cô dường như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ phấn khích khi yêu Trình Thâm, còn chưa kịp nhìn rõ, cô đã cảm thấy dưới chân lạnh toát.
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy mình và Trình Thâm đến nhà họ Trình để gặp bà nội sau đám cưới.
Sau khi diễn cảnh chung sống hòa thuận với cô trước mặt bà nội, anh liền bỏ mặc cô trên con đường vắng vẻ, cuối cùng cô bắt một chuyến taxi dài về nhà.
Cuộc sống sau khi kết hôn cô độc lạnh lẽo.
Đột nhiên cô cảm thấy cơ thể mình run lên, cảm giác như đang rơi từ trên cao xuống, sau đó đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt ở gần trong gang tấc.
"Trình Thâm!"
Giọng nói thất thanh xuyên qua căn phòng, khiến Hạ Cẩm Ngôn bên cạnh cau mày.
Cậu đưa tay vuốt ve lưng của Hạ Nhiên, cố gắng xoa dịu tâm trạng kích động của mẹ: "Vừa rồi mẹ nằm mơ, còn không ngừng gọi tên của chú Trình đó."
Dừng một chút, Hạ Cẩm Ngôn do dự nói: "Mẹ nói rõ ràng cho con biết.
Mẹ...!bị Trình Thâm ngược đãi sao?"
Hạ Nhiên còn chưa kịp trả lời, Hạ Mộng Hi nghe đến câu hỏi của anh trai liền nhảy dựng lên, nói: "Làm sao có thể! Ba không phải loại người như vậy! Anh, anh có ngốc không vậy?"
Hạ Cẩm Ngôn ném cho em gái một ánh nhìn cảnh cáo khiến cô bé im bặt.
Sắc mặt cậu trở nên cực kỳ không tốt.
"Nếu như chú ta thật sự đối xử không tốt với mẹ, hãy nói con biết sự thật, con nhất định phải để cho chú ta trả giá vậy sẽ không dám quấy rầy mẹ nữa."
Có thể là bởi vì Hạ Mộng Hi cảm nhận được sự nghiêm túc của Hạ Cẩm Ngôn, vì vậy ngoan ngoãn đứng sang một bên.
"Không, làm sao có thể?" Hạ Nhiên ngây người cười to: "Tuy anh ta lạnh lùng cự tuyệt mẹ, không muốn kết hôn, nhưng cũng chỉ là coi mẹ như không tồn tại, chưa từng có bất kỳ ngược đãi nào."
Mặc dù Hạ Nhiên thực sự muốn Trình Thâm ngừng làm phiền cô, nhưng cô