"Mẹ có bác sĩ chăm sóc rồi, em không cần lo lắng, anh sẽ cùng em đến trường."
Trình Thâm đưa hai đứa xuống lầu ăn xong bữa sáng, giúp thu dọn cặp sách, sau đó bảo cho tài xế đưa đến trường.
Nhìn Hạ Cẩm Ngôn lên xe, Trình Thâm đang định quay về phòng ngủ.
Nào ngờ Hạ Mộng Hi cõng cặp sách chạy về phía anh, Trình Thâm tưởng cô bé quên thứ gì, liền ngồi xổm xuống hỏi: "Con còn cần gì nữa không? Có gì thì nói với chú tài xế, chú ấy sẽ sắp xếp cho."
Anh vừa dứt lời, Hạ Mộng Hi đã vòng tay qua cổ anh, hôn lên một bên mặt anh.
Sau đó, cười toe toét chạy đi.
Trình Thâm sững sờ tại chỗ, một lúc sau, anh đưa tay chạm vào nơi Hạ Mộng Hi vừa hôn, trong mắt anh tràn đầy sự kinh ngạc và vui sướng.
Lúc này, dì Lý phụ trách chăm sóc sinh hoạt cho anh đi ra, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng đó, vừa lau bàn vừa nói: "Tiểu thiếu gia và tiểu thư thật đáng yêu, nhất là tiểu thư.
Cô bé và phu nhân gần như là cùng một khuôn đúc ra."
Trình Thâm và Hạ Nhiên sống trong ngôi nhà này khi họ kết hôn, và dì Lý cũng chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Hạ Nhiên trong thời gian đó.
Nghe được lời của dì Lý, Trình Thâm không khỏi mỉm cười, hiếm thấy đáp lại: "Đúng vậy, Hạ Nhiên vừa mới kết hôn, nụ cười tràn ngập, làm nũng rất đáng yêu."
Tuy nhiên, thái độ của anh và những gì xảy ra sau đó đã biến Hạ Nhiên thành như ngày hôm nay.
Sau khi trở lại phòng, Hạ Nhiên vẫn chưa tỉnh dậy.
Trình Thâm gọi điện thoại cho thư ký Chu đưa tài liệu cần xem qua, thư ký Chu đồng ý rôi dừng lại, ngập ngừng không biết có nên báo cáo chuyện này với anh hay không: “Trình tổng, giám đốc Hạ, cô ấy không có đến làm việc, cũng không có xin phép.
Chuyện này nên xử lí theo quy định nhưng tôi nghĩ vẫn nên báo với anh."
“Hạ Nhiên xin nghỉ phép.”
Thư ký Chu bị năm chữ này làm cho có chút mơ hồ, thấy thư ký Chu hồi lâu không phản hồi, Trình Thâm nhấn mạnh: "Thế nào?"
"À, tôi hiểu rồi.
Giám đốc Hạ đã xin nghỉ phép." Thư ký Chu nhanh chóng nói.
Lúc đầu cô ấy có chút khó hiểu nhưng khi gửi tài liệu vào phòng ngủ nhìn thấy Hạ Nhiên nằm trên giường của Trình Thâm, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Hạ Nhiên đã đích thân xin nghỉ phép với Trình Thâm.
Trình Thâm lật xem tài liệu, sau khi xác định không thiếu thứ gì, mới gật đầu với thư ký Chu: “Buổi chiều tài liệu thứ hai sẽ được chuyển đến, đến lúc đó cô mang những thứ này đi.”
Thư ký Chu lơ đãng trả lời, vẫn nhìn Hạ Nhiên nằm trên giường.
Do dự một lúc, cô vẫn không nhịn được nhìn Trình Thâm, hỏi: "Trình tổng, quan hệ giữa anh và giám đốc Hạ bây giờ như thế nào? Cô ấy không ngại việc Nhiếp Tư Diệu đính hôn với anh sao?"
Đây cũng là bởi vì thư ký Chu đã ở cùng Trình Thâm nhiều năm, nếu là người khác, nhất định sẽ không dám hỏi như vậy.
Trình Thâm liếc mắt nhìn thư ký Chu, biết rõ câu hỏi của cô không có ác ý nên cũng không tức giận.
Anh đặt văn kiện trong tay xuống, ở trước mặt Chu thư ký, hôn lên môi Hạ Nhiên một cái, bình tĩnh nói: "Thấy rõ chưa? Tôi muốn cùng cô ấy cả đời."
Biểu hiện của Trình Thâm lập tức dập tắt mọi suy đoán trong đầu cô ấy.
Thư ký Chu gật đầu, cố gắng kìm nén sự phấn khích, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, quyết định không làm bóng đèn.
Nhìn Hạ Nhiên và Trình Thâm ở bên nhau hạnh phúc, cô ấy thích Hạ Nhiên hơn Nhiếp Tư Diệu.
Mặc dù không có nhiều thời gian ở cùng Hạ Nhiên, nhưng cô có thể cảm nhận được sự chân thành của cô gái này.
Sau khi đuổi thư ký Chu đi, Trình Thâm không kìm được mà tiếp tục hôn lên môi Hạ Nhiên.
Vốn định hôn cô cho thỏa mãn dục vọng, nhưng ai biết nụ hôn này đã không thể chịu đựng được nữa, anh lớn mật đút tay vào trong chăn.
"Phiền quá..."
Hạ Nhiên khó chịu rên rỉ vì những động tác thô bạo của anh, cô quay đầu né tránh.
Sau khi nhìn thấy động tác của Hạ Nhiên, Trình Thâm trực tiếp nhéo cằm cô để cô quay đầu lại, tiếp tục hôn.
So với sự mãnh liệt vừa nãy, nụ hôn này dịu dàng, triền miên.
Hạ Nhiên đang ngủ cũng ngừng giãy giụa.
Trình Thâm nhìn thấy mày cô nhíu chặt, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa hàng lông mày, cho đến khi cô thả lỏng.
Sau đó anh vừa xem tài liệu, thỉnh thoảng kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Hạ Nhiên.
Có tiếng gõ cửa, dì Lý đẩy cửa đi vào, trên tay cầm chén thuốc.
Bà trực tiếp đặt một bát lớn thuốc bắc lên tủ đầu giường, định đút từng thìa cho Hạ Nhiên.
Trình Thâm ngửi thấy mùi thơm tràn ngập căn phòng, cau mày thở dài: "Hạ Nhiên không thích mùi này nhất, tại sao bác sĩ lại cho cô ấy uống loại thuốc này?"
Lý phu nhân cầm thìa ngồi ở trên giường, nói: “Bác sĩ nói thể chất của phu nhân khá yếu, muốn chăm sóc tốt có lẽ phải dùng thuốc đông y kết hợp với thuốc tây mới được."
Mặc dù Hạ Nhiên ghét y học cổ truyền Trung Quốc nhất, ngay cả lông mày của cô ấy cũng nhăn lại, nhưng khi dì Lý cho cô uống, cô vẫn rất ngoan ngoãn.
Trình Thâm đứng bên cạnh nhìn một hồi, cuối cùng cầm cái bát: "Dì đi xử lý việc trong nhà đi.
Để tôi chăm sóc cô ấy."
Rõ ràng biết cô nhất định phải uống, nhưng nhìn cô mỗi lần uống một thìa lại cau mày, Trình Thâm vẫn cảm thấy lòng mình sắp mềm nhũn.
Lý phu nhân nhìn Trình Thâm bằng ánh mắt mờ ám, thầm nghĩ.
[Thiếu gia, cậu cho rằng dì Lý đây chưa từng xem phim truyền hình sao?]
Trình Thâm hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của bà, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, anh cầm bát lên uống một ngụm lớn, anh nhéo cằm Hạ Nhiên bón cho cô.
Nhưng sau khi đút lần thứ hai xong, anh vẫn không buông môi Hạ Nhiên ra, mà bắt đầu nếm mùi thuốc của cô.
Vị đắng của thuốc đọng lại giữa môi và răng, mang đến cho Trình Thâm một hương vị khác.
Ngay khi Trình Thâm đang suy nghĩ về việc