Sáng hôm sau, sau khi nhận được một cuộc điện thoại không biết người bên kia nói gì, chỉ thấy khuôn mặt Hạ Nhiên biến sắc.
Cô quay người chạy ra ngoài, còn chưa kịp lấy tài liệu, Trình Thâm thấy tình hình này lập tức đuổi theo, đỡ lấy cô hỏi: "Em hốt hoảng như vậy là sao? Nói cho anh biết đi!"
Nghĩ đến những gì Tô Vãn nói trong điện thoại, Hạ Nhiên không muốn tiếp tục dây dưa với anh: "Vãn Vãn nói bạn trai cô ấy nhất quyết muốn đưa cô ấy đến quán bar.
Tình hình cụ thể cô ấy không có nói."
Trình Thâm nghệ vậy thay đổi sắc mặt, mở cửa xe nhét Hạ Nhiên vào trong, ngồi vào ghế lái hỏi: "Địa chỉ."
Hạ Nhiên nhìn anh lái xe ra khỏi ga ra, ngơ ngác hỏi: "Công ty còn có cuộc họp quan trọng, anh không đi sao?"
Trình Thâm nhấn mạnh giọng điệu: "Địa chỉ! Không muốn đến chỗ bạn em sao?"
Nghĩ đến tình huống hiện tại của Tô Vãn, Hạ Nhiên biết bây giờ không phải lúc nói chuyện khác, cô trực tiếp báo địa chỉ của quán bar.
Vừa lái xe, anh gọi điện thoại cho thư ký Chu, nói: "Cuộc họp định kỳ hoãn lại.
Hôm nay Hạ Nhiên xin nghỉ phép."
Sau đó, anh cúp điện thoại mà không đợi Thư ký Chu trả lời.
Bây giờ ngay cả Hạ Nhiên không nhìn vẻ mặt của Thư ký Chu, cũng biết cô ấy đang cảm thấy cô là một "yêu nữ hoạ quốc".
Trình Thâm vượt đèn đỏ lái xe một đường, sắp đến địa điểm liền nói với cô: “Lát nữa có chuyện gì xảy ra, đứng sau lưng anh.
Cố gắng bảo vệ bản thân!"
Hạ Nhiên đan hai tay vào nhau, không thể ngồi yên ngay suốt chặng đường.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ hít một hơi thật sâu để kiềm chế cảm xúc của mình.
Trình Thâm nói: "Sắp đến nơi rồi.
Anh nghĩ bạn em vẫn rất thông minh khi có cơ hội ra ngoài gọi điện thoại."
Hạ Nhiên đã từng nhìn thấy bạn trai của Tô Vãn, mặc dù anh ta không đẹp trai như Trình Thâm, nhưng là người khiêm tốn và nhã nhặn, cũng dịu dàng và tỉ mỉ hơn khi đối xử với Tô Vãn.
Người như vậy, nếu không phải Tô Vãn nói như vậy, cô hoài nghi anh ta đến quán bar thật không.
“Biết người, biết mặt, nhưng không biết lòng.” Hạ Nhiên không khống chế được lo lắng cho Tô Vãn, không tự chủ được nói ra những lời này.
Trình Thâm lên tiếng: "Tuy câu này đúng, nhưng em không nên nghĩ đến điều tồi tệ nhất."
Sau khi Trình Thâm đỗ xe trước quán bar, cô mở cửa xe đi thẳng vào.
Trình Thâm theo sát phía sau, nắm lấy cổ tay cô và kéo cô ra sau lưng.
Anh nhíu mày trách cứ: "Anh có nói với em, bất luận xảy ra chuyện gì đều phải đứng ở phía sau anh!"
Sau đó anh cùng Hạ Nhiên mở cửa đi tới quầy bar, lúc này trong quán không có mấy người.
Thấy bọn họ tiến vào, phục vụ đứng ở trước mặt bọn họ chặn đường: "Xin lỗi hai vị, chúng tôi còn chưa mở cửa, xin mời rời đi."
Trình Thâm lạnh lùng liếc cô ta một cái, đẩy cô ta ra rồi đi về phía trước.
Người phục vụ bị đẩy bất ngờ đến mức hét lên.
Sau đó tiếp tục run rẩy chặn đường, còn bắt đầu nháy mắt với bảo vệ: "Mời đi ra ngoài, nếu như các anh nhất quyết ở lại thì đừng trách chúng tôi vô lễ!"
Bị những người từ quán bar vây quanh, Hạ Nhiên đứng ở bên cạnh Trình Thâm, cố ý giữ im lặng, mọi việc giao cho anh xử lý.
Trình Thâm nhìn chung quanh một chút, cười lạnh một tiếng: "Đúng là không tự lượng sức! Các người, hai mươi phút trước có một cô gái cao gần 1,7m cùng bạn trai đi tới, hiện tại cô ấy đang ở trong phòng riêng đó sao?"
Câu cuối tuy là câu hỏi nhưng tính chất áp bức rất rõ ràng.
Ánh mắt anh rơi vào người phục vụ, lập tức khiến cô ta lạnh cả người, rùng mình muốn nói theo bản năng.
Nhưng không biết là do những nhân viên bảo vệ xung quanh cho cô ta niềm tin, hay là cái giá mà ông chủ đưa khiến cô ta yên tâm.
Cô ta cố chấp nhìn vào mắt Trình Thâm, run rẩy:
"Không...!tôi không biết."
“Không biết thì tránh ra, đừng cản đường.” Trình Thâm biết cô ta nói dối nhưng anh cũng không có ý hỏi, trực tiếp mang Hạ Nhiên lên lầu hai.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy Trình Thâm lên tầng hai thay vì đi ra ngoài, họ đã đi thẳng đến đó.
Trình Thâm dùng một tay tóm lấy Hạ Nhiên, hạ gục tất cả các nhân viên bảo vệ bằng một vài động tác tùy tiện.
Hạ Nhiên đi theo Trình Thâm, quay đầu nhìn những nhân viên bảo vệ khốn khổ đang nằm la liệt trên mặt đất, cô cảm thấy như thể mình ở đây để làm mọi thứ rối tung lên.
Cô đi theo Trình Thâm từ phòng riêng này sang phòng riêng khác để nghe ngóng động tĩnh, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi bọn họ bị anh đánh như vậy, lát nữa gọi cứu viện thì sao? Anh… còn chịu được sao?"
Trình Thâm nghe vậy nhướn mày: "Em đang nghi ngờ năng lực hay thể lực của anh? Hay là muốn tự mình trải nghiệm?"
Những lời nói rất bình thường vừa ra khỏi miệng Trình Thâm liền trở thành kỳ cục.
Khóe miệng Hạ Nhiên giật giật, cô nhìn anh thật lâu không lên tiếng, trực tiếp đi sang phòng bên cạnh.
Khi đi đến cửa căn phòng đó, Hạ Nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt của một người phụ nữ.
Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng Hạ Nhiên lập tức nhận ra đó là giọng của Tô Vãn.
Hạ Nhiên lần này không hành động bốc đồng, vẫy tay với Trình Thâm đang đứng cách đó không xa.
Sau khi Trình Thâm đi tới, Hạ Nhiên thấp giọng nói: "Có lẽ là phòng này."
Trình Thâm lui về phía sau một bước liếc mắt nhìn cửa phòng, đặt tay lên nắm cửa định mở cửa.
“Đợi đã!” Hạ Nhiên đặt tay lên tay anh, ngăn lại dưới ánh mắt nghi hoặc của Trình Thâm.
Mặc dù Hạ Nhiên lo lắng trong lòng, nhưng cô vẫn rất nhạy cảm.
Cô nói: "Từ âm thanh trong phòng riêng, có thể biết