Tống Đàm Trạm mất hết kiên nhẫn nhưng vẫn đưa tay lôi Bạch Diệp Chi dậy thêm lần nữa.
Tống Đàm Trạm lôi thì cứ lôi Bạch Diệp Chi mắt không mở nổi lại nằm xuống.
" Bạch Diệp Chi cô là heo sao?"
Tống Đàm Trạm gầm lên một tiếng, nếu cô không dậy thì hôm nay hắn phải ở nhà tìm cô tính sổ.
Dù sao sáng nay Nhược Y Y cũng đã xuất viện về nhà, hắn cũng không phải đến bệnh viện nữa.
" Dì Lý nào cô ta dậy bảo cô ta qua phòng sách tìm con."
" Được thiếu gia."
Tống Đàm Trạm quay người dời đi bà mới thở phào nhẹ nhõm lâu mồ hôi trên trán.
Mấy nay Tống Đàm Trạm cũng mệt mỏi, nhân tiện về nhà thì đi tắm cho cơ thể tỉnh táo.
Quay về phòng Tống Đàm Trạm nhanh chân bước vào phòng tắm.
Không từ bỏ chấp niệm tắm xong Tống Đàm Trạm lại đi qua phòng Bạch Diệp Chi, thấy cô vẫn nằm ngủ ngon lành Tống Đàm Trạm liền lấy chân đá đá vào chân cô xem cô có tỉnh không.
Bạch Diệp Chi bị đau tâm mi nhăn lại miệng lẩm bẩm.
" Đau, Tống Đàm Trạm anh đừng ăn hiếp tôi."
Thấy cô lẩm bẩm gì đó Tống Đàm Trạm không tự chủ cúi sát mặt gần mặt cô nghe xem cô nói gì, nhưng đâu ngờ Bạch Diệp Chi tiện tay coi Tống Đàm Trạm như gối ôm kéo mạnh Tống Đàm Trạm nằm xuống vòng tay gác chân khoá chặt Tống Đàm Trạm.
" Con gấu này thật thơm." Bạch Diệp Chi lẩm bẩm rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Khuôn mặt Tống Đàm Trạm căng cứng hắn chưa bao giờ thấy Bạch Diệp Chi như thế này, lúc hắn tiếp cận tán tỉnh cô cô cũng cư xử giống con nhà gia giáo.
Bây giờ lại còn bị cô xem như là gối ôm, làm cách nào cũng không gỡ ra được.
Thật không ngờ lần đầu tiên Tống Đàm Trạm nhìn thấy mặt khác của cô, làm hắn khá bất ngờ.
" Mẹ, con muốn ăn kem...!muốn...!ăn kem." Bạch Diệp Chi lại tiếp tục nói mớ rồi.
Tống Đàm Trạm xoay mặt qua nhìn Bạch Diệp Chi , Bạch Diệp Chi lại tưởng Tống Đàm Trạm là kem vừa lúc Tống Đàm Trạm quay lại Bạch Diệp Chi tiến đến môi vừa vặn chạm nhau.
Con ngươi Tống Đàm Trạm co rút, còn chưa kịp phản ứng Bạch Diệp Chi đã bị căn mạnh vào môi.
" Kem này không ngọt." cô còn phàn nàn với Tống Đàm Trạm.
Tống Đàm Trạm lấy hết sức đẩy mạnh cô ra sau đó nhanh chóng đứng dậy, hắn bất lực nhìn Bạch Diệp Chi đang ngủ một cách ngon lành.
Hắn thật sự muốn đá mạnh cô một cái.
Hết cách Tống Đàm Trạm đành phải quay về phòng làm việc, đi ra khỏi phòng thì bắt gặp dì Lý đang đi lên.
Dì Lý để ý thấy mặt Tống Đàm Trạm hơi đỏ môi lại còn bị chảy máu.
Bà lấy làm lạ hằng ngày không phải lúc nào Tống Đàm Trạm cũng trưng ra bộ mặt lạnh, hôm nay thật khác thường.
" Thiếu gia cậu không sao chứ."
" Con không sao."
Tống Đàm Trạm nhàn nhạt trả lời rồi nhanh chân về phòng làm việc không đợi dì Lý hỏi thêm câu gì, thái độ như sợ bị người ta tố giác.
Bạch Diệp Chi ngủ một giấc tới 5h mới chịu tỉnh giấc, lúc này cái nắng mùa hè đã bớt oi ả.
Bạch Diệp Chi ngồi định thần một lúc sau đấy mới đi xuống lầu uống nước.
Xuống lầu thấy dì Lý đang bận rộn nấu