Tống Đàm Trạm không nặng không nhẹ hỏi cô, có phải là Nhược Y Y đã đi mách lẻo với Tống Đàm Trạm rồi không.
Không ngờ cô ta lại hành động nhanh như vậy, Bạch Diệp Chi có phần khó xử vô thức cắn môi không biết phải nói sao cô im lặng chừng vài giây mới chịu lên tiếng.
" À thì...có thể cho tôi ra ngoài chút được không?"
Tống Đàm Trạm còn tưởng cô gọi để tố cáo Nhược Y Y nhưng xem ra không phải.
Không hiểu sao trong lòng hắn có phần hụt hẫng.
" Đi đâu?"
" Tôi ra ngoài gặp bạn."
" Cô ra ngoài gặp bạn sao còn phải xin phép tôi."
" Không phải anh nói là đi đâu không được sự đồng ý của anh thì..."
Tống Đàm Trạm không ngờ trước đây mình lại khắt khe với cô như vậy, nghe được câu trả lời của cô hắn có phần khó tin.
" Được.
Để tôi kêu người đưa cô đi."
" Không cần...!không cần tôi sẽ tự đi."Bạch Diệp Chi sửng sốt từ chối.
Thái độ của Bạch Diệp Chi làm cho Tống Đàm Trạm cảm thấy có phần nào đấy không đúng, nhưng vì cô muốn nên hắn đành đồng ý.
Được sự đồng ý của Tống Đàm Trạm Bạch Diệp Chi thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần nói chuyện với Tống Đàm Trạm Bạch Diệp Chi lúc nào cũng căng thẳng.
" Giám đốc...Là thiếu phu nhân sao?"
Kỉ Giang đi vào đúng lúc Tống Đàm Trạm đang nói chuyện với Bạch Diệp Chi, hắn tò mò hỏi.
" Cho người xem Bạch Diệp Chi đi đâu."
" Boss à chuyện này làm như vậy thì không hay đâu."
Kỉ Giang khó xử nhìn Tống Đàm Trạm.
" Tháng này anh không cần nhận tiền lương...."
Tống Đàm Trạm lên tiếng đe doạ Kỉ Giang nếu không có tiền lương chẳng khác nào bảo Kỉ Giang đi chết.
Kỉ Giang: "...."
Bạch Diệp Chi rất nhanh sửa soạn rồi đi ra khỏi nhà, cô gọi chiếc taxi đậu bên đường vì cô không muốn lái xe lắm.
" Bác tài cho tôi đến bệnh viện trung tâm thành phố C."
" Vâng thưa tiểu thư."
Bạch Diệp Chi ngồi trên xe cứ có cảm giác ai đó theo dõi mình, nhưng nhìn lại thì chả thấy ai.
Bạch Diệp Chi cảm thấy có thể là do bản thân suy nghĩ nhiều.
Mười lăm phút sau tại bệnh viện trung tâm thành phố C.
Bạch Diệp Chi đi vào trong phòng khám thai, đây mới chỉ là lần thứ hai cô đến đây tuy nhiên cảm giác vẫn như lần đâu.
Bạch Diệp Chi lấy số ngồi đợi ở ghế ngoài, cô bây giờ thật sự lo lắng đến mức mồ hôi đổ ra tay rất nhiều.
" Số 832 Bạch Diệp Chi."
" Có." Nghe y tá gọi đến tên Bạch Diệp Chi đi vào phòng.
Vẫn là vị bác sĩ già ấy, với cặp kính dày cộp đầu đã hói gần hết một nửa.
" Nằm lên trên giường đi, tôi sẽ khám cho cô."
Vâng thưa bác sĩ."
Một dung dịch màu xanh được y tá xoa lên bụng cô, dung dịch mát lạnh khiến Bạch Diệp Chi có phần bớt lo lắng.
Bác sĩ kiểm tra một hồi không thấy sự bất thường của thai nhi.
" Thai nhi rất khoẻ, nhưng cô phải chú ý ăn