Cả đám người Tống Đàm Trạm tìm cả một ngày cũng không tìm thấy được Bạch Diệp Chi, nước ở chỗ này rất sâu.
E rằng cô ấy đã bị biển lớn nuốt trọn, không thể tìm thấy được xác.
Tống Đàm Trạm suy sụp trong tay hắn giữ khư khư chiếc lắc tay duy nhất của Bạch Diệp Chi, giờ phút cả đời hắn sợ nhất có lẽ là mất đi Bạch Diệp Chi.
" Bạch Diệp Chi sao em có thể bỏ anh mà đi được chứ, bây giờ em xuất hiện ngay cho anh.
Không phải em luôn nghe lời sao, nếu em xuất hiện em muốn anh làm gì cũng được.
Bạch Diệp Chi...Bạch Diệp Chi."
Mọi người ai nhìn vào cũng đều sững sờ, có lẽ bản thân Tống Đàm Trạm đã yêu người con gái ấy nhưng bản thân hắn lại không phát hiện ra.
" Kỉ Giang mau tìm kiếm đám người đó tôi muốn bọn chúng sống không bằng chết."
Kỉ Giang nhanh chóng phát một nhóm người khác đi tìm kiếm đám người bắt cóc Bạch Diệp Chi.
Sang ngày thứ hai, mọi người vẫn không tìm thấy Bạch Diệp Chi Tống Đàm Trạm cũng đã nhờ bên cảnh sát, bên cứu hộ những vẫn không thể tìm thấy cô.
Nhưng đến tối Kỉ Giang mang đến cho Tống Đàm Trạm 4 tên đàn ông, bọn chúng bị bắt thì sợ đến toát mồ hôi hột run rẩy.
" Boss tôi bắt được bọn chúng rồi."
Kỉ Giang đi tới đứng phía sau Tống Đàm Trạm, nhìn những tên khốn kiếp trước mắt Tống Đàm Trạm chỉ muốn giết chúng.
Tống Đàm Trạm đi đến bên cạnh tên cầm đầu, nòng súng kéo lên đặt giữa thái dương của hắn.
" Ngài Tống xin ngài tha mạng, tôi cũng chỉ làm theo yêu cầu."
" Ai sai ngươi."
" Tôi cũng không rõ là một người con gái cho tụi tôi rất nhiều tiền sai bọn tôi làm việc."
" Cô ta tên là gì?"
" Ngài Tống thật sự chúng tôi không biết tên cô ta, cô ta không nói tên cho chúng tôi."
* Pằng*
Máu viên đạn bay xuyên đầu tên đàn ông kia, máu tươi bắn tung tóe mùi máu nồng đậm sộc thẳng vào mũi.
Những tên còn lại thấy thế sợ hãi run lên cầm cập, xin Tống Đàm Trạm tha mạng.
Ánh mắt sắc lẹm của Tống Đàm Trạm nhìn từng người từng người một, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
" Nói bàn tay nào của các người chạm vào cô ấy, ai là người đẩy cô ấy xuống."
Tống Đàm Trạm gào lên với những tên run rẩy đang không ngừng dập đầu xin tha ở dưới chân mình.
" Chặt tay chúng thả xuống biển cho cá mặt ăn."
Kỉ Giang cho đám người lôi ba tên còn lại xuống làm theo lệnh của Tống Đàm Trạm chặt tay ném chúng xuống biển.
" Có phải lúc đấy em cũng sợ hãi cũng hèn mọn cầu xin bọn chúng không, anh xin lỗi là anh đến muộn."
Tống Đàm Trạm nhìn vào chiếc lắc tay của Bạch Diệp Chi, hắn cảm thấy vô cùng nhớ cô.
" Mau tra lấy điện thoại của tên kia tra xem ai là người sai khiến hắn."
Kỉ Giang nhanh chóng chạy đi điều tra.
Ngày một, ngày hai, ngày ba mọi công cuộc tìm kiếm đều không có kết quả.
Cha mẹ Bạch Diệp Chi biết chuyện cũng chạy đến, cả ông Tống cũng đến còn có